Dịch giả: pin
Tùng Gian thành thất vọng là điều đã định trước, bọn họ đợi rất lâu cũng không thấy có đại sư đến.
Con mắt Viện trưởng dần ảm đạm không che giấu được sự thất vọng.
Trong lòng Vương Trinh cũng rất thất vọng nhưng mà vẻ mặt nhìn qua lại phi thường bình thản. Hắn nhìn thoáng qua viện trưởng, trầm giọng nói: "Đi thôi, chúng ta đi nghiên cứu ảnh đậu được đem về xem tình huống hôm nay rốt cuộc là gì."
Viện trưởng miễn cưỡng xốc lên tinh thần, miễn cưỡng tươi cười.
Vì trả giá tổn thất lớn như vậy mới đạt được những ảnh đậu này nên độ quý giá của nó có cường điệu lên cũng không quá đáng.
Lần này hội nghị quy mô chưa từng có, toàn bộ nhân vật có máu mặt và danh vọng ở Tùng Gian thành đều được triệu tập đến. Vương Trinh biết rõ rằng nếu như không được bọn họ ủng hộ thì Tùng Gian thành không có bất cứ phần thắng nào trong trận chiến tiếp sau.
Phòng họp to như vậy bị chen đến chật ních, nhưng lúc này bầu không khí tĩnh mịch và không có chút thanh âm nào.
Lúc này, sắc mặt mỗi vị tham dự hội nghị đều trắng bệch như giấy, nhìn hình ảnh hiện ra với vẻ mặt đầy hoảng sợ. Khiến bọn họ cảm giác không thở được giống như có sợi dây siết cổ bọn họ lại.
Những thực vật xấu xí dữ tợn kia giống như là đến từ một cái thế giới khác. Không! Chúng nó hẳn là sinh trưởng tại địa ngục.
Rễ cây buông rũ tựa như ống máu thật lớn, thậm chí có thể nhìn thấy bên trong có máu đỏ tươi đang ồ ồ chảy.
Phòng họp vang lên tiếng kinh hô, rất nhiều người không kìm nén được đứng lên.
"Trời ơi, đó là cái gì?"
"Bên trong là máu sao? Thật là đáng sợ! Đó còn là cây sao?"
Ngay cả mộc tu cũng sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện rõ hoảng sợ dù đã nhìn quen các loại thực vật kỳ quái. Bọn họ giống như ngửi được mùi máu tươi nồng nặc sặc mũi khi nhìn hình ảnh ở trước mắt. Bọn họ cũng không nghĩ ra được vì sao thực vật bên ngoài thành lại biến thành dáng dấp kinh khủng như vậy.
Khi mà một gã Nguyên tu bị rễ cây cuốn lấy thì những rễ cây buông rũ dày đặc chi chít đó giống như rắn ngóc lên khiến mọi người lạnh sống lưng.
Mấy cái ghế đổ, người co quắp ngồi dưới đất, run đến hàm răng lập cập.
Lúc này, mỗi người đều hoảng sợ mở to mắt mà không ai chê cười bọn họ. Cuối cùng mọi người cũng hiểu rõ vì sao lại có tổn thất nặng nề như vậy.
Khi mới bị rễ cây quấn lên Nguyên tu vẫn liều mạng giãy dụa, nhưng theo chất lỏng màu đỏ cuồn cuộn không ngừng rót vào, hắn càng ngày càng giãy dụa yếu ớt. Khuôn mặt hắn bắt đầu đỏ ửng lên, ánh mắt trở nên mê ly giống như hưởng thụ. Nhất là khóe miệng của hắn vậy mà lại đang cười, dáng tươi cười vô cùng thỏa mãn và hưởng thụ.
Lít nha lít nhít rễ cây cắm xuyên vào trên thân thể của hắn, chất lỏng màu đỏ ồ ồ chảy xuôi tỏa ra ánh sáng le lói màu đỏ phản chiếu trên mặt hắn, khiến nét tươi cười kia lộ ra vẻ quỷ dị và âm trầm khó mà nói rõ bằng lời.
Trái tim mọi người tựa như bị một bàn tay vô hình nắm chặt lấy, không cách nào tiếp tục đập.
Đầu óc bọn họ trống rỗng, quên hô hấp, khắp người sởn gai ốc.
Thình thịch!
Dáng tươi cười quỷ dị âm trầm kia đột nhiên nổ tung tại trước mặt bọn họ, mọi người không hẹn mà cùng giật mình. Chờ bọn hắn phục hồi lại tinh thần thì vừa đúng nhìn thấy máu thịt nổ tung ra như pháo hoa.
Ọe...
Gần một nửa người tham dự hội nghị giữ lấy cổ họng, khom lưng nôn mửa không ngừng. Tuy phòng họp tràn ngập mùi vị nôn ói khó ngửi nhưng lúc này lại không ai để ý. Những người tham dự hội nghị mà không nôn mửa thì lúc này nhìn chằm chằm vào hình ảnh, mặt trắng như tờ giấy, tay và chân bọn họ đang không khống chế được mà run rẩy. Rất nhiều người muốn thoát khỏi cái phòng họp này, nhưng hai chân bọn họ đã không nghe điều khiển.
Vương Trinh biểu hiện nghiêm túc, hắn không có chút ý cười nhạo nào đối với phản ứng của mọi người.
Biểu hiện của hắn khi lần đầu tiên nhìn thấy đoạn hình ảnh này cũng không tốt hơn những người này bao nhiêu. Hắn đã từng cho rằng mình trải qua núi thây biển máu, trên đời này đã không có thứ gì có thể khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Cho tới tận hôm nay, hắn mới biết được hắn nghĩ như vậy là buồn cười cỡ nào.
"Đổi phòng hội nghị khác." Hắn nói với thuộc hạ ở bên cạnh.
Trong phòng hội nghị mới, lặng ngắt như tờ.
Trên người những đại nhân vật có uy tín danh dự này dính đầy đồ nôn. Trong tay họ nâng một chén nước nóng giống như chỉ có như vậy mới có thể khiến bọn họ cảm giác được một chút ấm áp. Bọn họ kinh hồn bạt vía, mặt tái mét không còn giọt máu.
"Theo tình huống chúng ta nắm giữ hiện tại đến xem, đó hẳn là cách chúng nó lột xác. Chú ý cục u trên thân cây, có phát hiện trên thân cây có rất nhiều hay không? Khi những rễ cây kia hoạt động thì những cục u này liền sẽ hoạt động. Chúng ta có mộc tu phu tử nghiên cứu về phương diện này cho rằng đó là thứ nuốt chửng Huyết thú hoặc là Huyết côn trùng lưu lại. Xác thực mà nói, Huyết côn trùng nhỏ yếu cung cấp chất dinh dưỡng cho Huyết thú mạnh mẽ lột xác. Về điều này, dọc đường trinh sát của chúng ta không có phát hiện Huyết thú và côn trùng, cũng có thể từ đó chứng minh cái suy đoán này."
Phòng họp tĩnh mịch, chỉ có âm thanh cùa thành chủ vang vọng.
"Hiện nay vô cùng có khả năng có một nhóm Huyết côn trùng hoặc là Huyết thú càng cường đại đang lột xác nở ra. Nói cách khác, tiếp theo chúng ta sẽ nghênh đón Huyết côn trùng và Huyết thú càng cường đại hơn. Hoàn cảnh của chúng ta sẽ càng thêm gian nan, thời gian thử thách chúng ta chẳng mấy chốc sẽ đến."
Vương Trinh nhìn quanh toàn trường, nhấn mạnh từng chữ.
"Chúng ta không thể trốn sao? Trên mặt đất không dễ đi, bầu trời thì sao chứ?" Có người hỏi nhỏ.
"Trốn đi đâu?" Vương Trinh hỏi ngược lại: "Cảm Ứng tràng lớn cỡ nào? Chúng ta phải bay đi ra ngoài sao? Hơn nữa chúng ta sẽ đối mặt Huyết thú bay trên không, đừng quên con dơi huyết lần trước. Mất đi thành tường bảo vệ, mọi người cảm thấy mình có thể kiên trì bao lâu?"
Người vừa mới đưa ra vấn đề tức thì không lên tiếng, đám người có phần vội vàng lại một lần nữa yên lặng.
Hội nghị rất thành công, toàn bộ những đề nghị của Vương Trinh đều được mọi người ủng hộ. Tất cả mọi người đều biết rằng đến thời điểm này lực lượng cá nhân thực sự quá nhỏ bé, chỉ có cách đoàn kết lại.
Nhìn mọi người hồn bay phách lạc rời đi, viện trưởng nhịn không được nói: "Ngươi làm như vậy sẽ gây ra khủng hoảng."
Viện trưởng không hề ủng hộ để cho những người này nhìn thấy phần hình ảnh đáng sợ kia, ông ta biết rõ những người này yếu đuối cỡ nào.
Vương Trinh chẳng hề để ý: "Khủng