Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Mập mạp không ngừng phun lửa, giống như ngọn hải đăng tỏa sáng trong đêm chiếu rọi thân ảnh gã trên nền bóng tối. Mọi người ở bên cạnh cũng chỉ biết đồng tình nhìn gã một lát rồi ai lại vào việc nấy, chìm vào trong tu luyện.
Sư Tuyết Mạn thầm giật mình khi cảm nhận nguyên lực kích động trong cơ thể. Nàng hay sử dụng nguyên thực nên cũng hiểu biết nhiều hơn về vấn đề này so với những người còn lại. Nàng biết dù là trứng Hỏa Dực Xà hay Thiên Mục Ly Ngưu, Hương Hà Kim Thiềm cũng đều là nguyên liệu nấu ăn từ hoang thú, thế nhưng nếu xếp trong những loại nguyên liệu này thì chúng cũng chỉ đứng dưới mà thôi. Mà những nguyên liệu nấu ăn cấp hoang thú này có rất nhiều loại, mỗi loại lại có công hiệu và giá cả rất khác nhau. Không chỉ mỗi nguyên liệu nấu ăn, bất kỳ một loại tài liệu nào từ hoang thú cũng được Ngũ Hành Thiên xếp loại một cách nghiêm ngặt, chia thành tám cấp bậc, lấy tên theo 'thiên địa Huyền hoàng vũ trụ hồng hoang'. Ở đó, ngoài chia theo sự mạnh yếu quý hiếm của bản thân hoang thú thì nguyên liệu nấu ăn còn liên quan rất lớn tới phương pháp bào chế, phương pháp chế tác độc đáo có thể nâng đẳng cấp tài liệu lên rất nhiều. Thành Tùng Gian vốn chỉ là một thành trấn bình thường, những nơi như thế này ở Cảm Ứng tràng cũng phải có tới mấy ngàn, nó còn thuộc một trong những nơi an toàn nhất, nhưng cũng hẻo lánh và nhỏ yếu nhát, thế nên cũng có rất ít nguyên liệu nấu ăn cấp cao, ngay cả tích trữ của phủ nha cũng chỉ có mấy loại phổ thông nên đương nhiên phần thưởng cho Ngải Huy cũng chẳng xa xỉ gì. Thế nhưng không ngờ nguyên lực thang này... lại xuất sắc ngoài dự đoán của nàng và mọi người.
Sư Tuyết Mạn thầm ngạc nhiên, điều này nghĩa là bát nguyên lực thang này đã lợi dụng được thành phần nguyên liệu rất nhiều, ít nhất cũng phải quá nửa mới đạt hiệu quả như thế.
Nàng biết điều này khó khăn cỡ nào.
Thế nên giờ phút này nàng không còn đố kỵ nữa mà chỉ hoàn toàn là hiếu kỳ mà thôi. Bởi không nói tới sa ngẫu, chỉ riêng những nguyên tu am hiểu nguyên thực thì người có tài nghệ như thế này chắc chắn không phải kẻ vô danh. Thế nên e rằng lai lịch của Lâu Lan này cũng không đơn giản như thế. Nhưng những thắc mắc này nàng cũng không tính hỏi ra, bởi việc hỏi về lai lịch của người khác là một chuyện rất thất lễ, hơn nữa lại dễ bị người khác nghi ngờ.
Uống bát canh nguyên lực tuyệt hảo như thế này thì tiếp đó nhất định phải tu luyện để tiêu hóa hấp thu, bát canh này có hiệu quả rất tốt cho người mới tu luyện nữa.
Thấy những người khác đều chuyên tâm tu luyện, chỉ ngoài mập mạp... Sư Tuyết Mạn không đành lòng liếc gã một cái, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên bên cạnh Ngải Huy chẳng có ai là bình thường.
Nghĩ thế, nàng lại quay đầu nhìn Ngải Huy một cái, đôi mắt mở to.
Tư thế của hắn thật kỳ quái!
Chân trước của Ngải Huy đang hơi khuỵu xuống, một tay cầm kiếm, khuỷu tay hơi thấp, mũi kiếm đặt ngang mi tâm.
Sư Tuyết Mạn quan sát kỹ thì thấy mũi kiếm của hắn hơi hơi rung, nhịp rung có liên quan với nhịp hô hấp của hắn.
Đây là truyền thừa gì?
Nàng chưa từng thấy tư thế nhập định đặc biệt như thế nên cảm thấy khá hiếu kỳ, có lẽ đây là một phương pháp tu luyện kiếm thuật nào đó chăng?
Sư Tuyết Mạn chợt cảm thấy lý giải của mình về kiếm thuật quá ít, điều này cũng không trách được nàng vì hiện giờ kiếm thuật đã mai một nhiều, tới nay đã chẳng còn mấy truyền thừa liên quan tới nó nữa.
Bị hình ảnh trước mắt hấp dẫn nên Sư Tuyết Mạn cũng chẳng vội tu luyện nữa.
Tại phương diện tích lũy nguyên lực thì ở đây có nàng và Tang Chỉ Quân là tốt nhất, hai người vốn là học viên sắp tốt nghiệp, mà tiêu chuẩn tốt nghiệp của Cảm Ứng tràng cũng khá đơn giản, đó là tám cung viên mãn. Mà điều kiện này đối với nàng thì chẳng là gì cả.
Trong những người ngồi đây, nguyên lực thang dùng tài liệu cấp hoang thú để tu luyện thì nàng và Tang Chỉ Quân có tác dụng ít nhất. Hơn nữa lúc trước chiến đấu với huyết bọ ngựa thì nàng đã có cảm giác mình sắp đột phá rồi.
Thế nên khi trông thấy một truyền thừa kiếm thuật đặc biệt, hơn nữa nhìn qua còn khá lợi hại, mà lại còn do Ngải Huy luyện thì nàng liền dừng tu luyện lại để quan sát. Bởi so với lòng hiếu kỳ dành cho Lâu Lan thì nàng càng để tâm tới Ngải Huy hơn gấp trăm lần. Nàng đã từng thấy Ngải Huy ngăn con Huyết dơi lao xuống như thế nào, thấy một người chỉ mới mở bốn cung trở thành trung tâm của họ ra sao.
Thế nên nàng quyết định sẽ lưu ý tới hắn.
Ngải Huy không biết Sư Tuyết Mạn đang thầm quan sát mình, hắn vẫn đang chìm trong tu luyện. Hiện giờ tình trạng của hắn là nói tốt không được mà nói xấu cũng không, tóm lại là không rõ ràng lắm. Hắn đánh bậy đánh bạ nên thành công mở ra bảy cung, chỉ riêng điểm này thì hắn đã tăng thực lực khá nhiều. Song 'Linh lực' chữa trị phế phủ và bảy cung của hắn lại có vẻ không chắc chắn như nó thể hiện. Thế nên ngoài số 'Linh lực' đã ngấm vào phế phủ và bảy cung thì số còn lại đã bị Ngải Huy dẫn xuống đất bằng 'Ngư củng bối' cả.
Ngải Huy lo lắng bảy cung này của mình có phát huy được tác dụng hay không. Bởi thứ chữa trị phế phủ và bảy cung của hắn là 'Linh lực' chứ không phải nguyên lực, thế nên việc hắn có thể tiếp tục tu luyện nguyên lực nữa hay không đúng là một ẩn số.
Được rồi, Ngải Huy mau chóng phát hiện mình đã lo lắng vô ích.
Theo hô hấp của hắn, nguyên lực trong canh nguyên lực dần dần nhập vào thân thể, tẩm bổ cho huyết nhục của hắn. Lần này Lâu Lan còn để ý tới thương thế của hắn nên hắn cũng phát hiện thương tích ở năm phủ tám cung của mình giảm đi hẳn. Chỉ có điều kiếm thai nơi mi tâm làm Ngải Huy cảm thấy có phần ngoài ý muốn, đó là lần vận chuyển tuần hoàn này kiếm thai không hấp thu nguyên lực nữa.
Lạ thật! Không lẽ kiếm thai này đổi tính?
Ngải Huy nghĩ mãi không ra. Trong suy nghĩ của hắn thì kiếm thai kia vốn là kẻ tham lam, một chút cũng cố hấp thu bằng được thế mà lần này lại chê nguyên lực, thế nên Ngải Huy thầm chột dạ, không lẽ lần này kiếm thai có chuyện? Thế nhưng khi vận chuyển tuần hoàn thì chuyện Ngải Huy vẫn lo lại không xảy ra, hơn nữa do kiếm thai không còn hấp thu nguyên lực nữa nên việc vận chuyển trong cơ thể rất nhanh chóng, tốc độ hồi phục nguyên lực cũng giảm đi đáng kể.
Sư Tuyết Mạn để ý thấy Long Tích Hỏa trong tay Ngải Huy chợt tỏa ra hào quang yếu ớt trong bóng tối làm nàng càng tò mò hơn.
Chợt, nàng quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Hoàng Hôn, thấy Hải cung của gã sáng lên một màu lục nhạt, thầm nhủ quả không hổ là thiên tài kiệt xuất nhất thế hệ này của Đoan Mộc gia. Mới chỉ mới năm nhất mà người này đã mở được sáu cung, lại mang tuyệt học 'Thanh Hoa' của Đoan Mộc gia, thế nên Đoan Mộc Hoàng Hôn này có thực lực để khiêu chiến với những học viên năm ba hay năm tư rồi, xem ra sang năm nếu còn xếp hạng, Đoan