Một tiếng thét chói tai thình lình vang lên đâm phá tận trời, đám người Đoan Mộc Hoàng Hôn biến sắc, là Sư Tuyết Mạn!
Lẽ nào trong gian phòng có Huyết thú?
Mấy người bất chấp tất cả, tung người, như tia chớp xuất hiện trước cửa phòng.
Bình!
Cửa bị đẩy tung ra.
Chính giữa gian phòng, Sư Tuyết Mạn thất hồn lạc phách ngồi dưới đất. Ngồi trong góc phòng, vẻ mặt Ngải Huy phòng bị đang trong trạng thái phòng ngự, không ngừng nhìn xung quanh, ánh mắt có chút mờ mịt.
"Thế nào rồi?" Tang Chỉ Quân quan tâm lo lắng hỏi.
Tất cả ánh mắt người khác đều nhìn về phía hai người.
"Không biết."Thần tình Ngải Huy lãnh tĩnh lắc đầu: "Ta mới tỉnh lại, nghe đứa con gái sắt (thiết nữu) màu lam bạch thét lên, nghĩ là có địch tập kích."
Vừa rồi mình đang nằm mơ a. . .
Ngải Huy thanh tỉnh ra, hắn mơ hồ nhớ trong giấc mộng lúc đó mình đang mở bảo rương, thật vất vả bóc ra được áo giáp bên ngoài bảo rương, kết quả bị đứa con gái sắt (thiết nữu) thét lên khiến giật mình tỉnh lại. Hắn cho rằng bị tập kích, liền vô thức kéo giãn khoảng cách, tư thế phòng bị.
Ánh mắt người khác chuyển tới Sư Tuyết Mạn.
"Không. . . Không có gì."Sư Tuyết Mạn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, thần tình có chút hoảng hốt: "Có thể vừa rồi hơi quá khẩn trương."
Mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, Ngải Huy nghe những lời này, cũng thở phào một hơi.
"Ngải Huy, tổn thương trên lưng ngươi thế nào?"Khương Duy khá lo lắng hỏi.
"Tổn thương ở lưng?" Không còn phòng bị, Ngải Huy đứng thẳng lên, ngọ nguậy tứ chi bủn rủn, cảm giác tay chân ổn ổn thì lắc đầu đáp: "Ta có băng vải, không bị thương."
Hắn quay nhìn phía sau lưng, quả nhiên, vừa rồi phía sau lưng còn loang lổ vết máu, giờ không còn nhìn ra nữa. Mọi người thất kinh, nếu không phải y phục phía lưng còn có lỗ thủng chi chít, mọi người ắt tưởng vừa rồi mình bị ảo giác.
Ngải Huy không bị thương, tin này giúp mọi người thả lỏng trở lại, thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ Ngải Huy là trụ cột của họ, nếu hắn xảy ra chuyện gì bất trắc thì chẳng ai biết bước tiếp theo phải đi như thế nào.
"Mọi người nhanh chóng nghỉ ngơi đi." Ngải Huy khôi phục bình tĩnh.
Những người khác dồn dập gật đầu, tản ra tìm chỗ nhập định. Trận chiến đấu vừa rồi làm bọn họ tiêu hao sạch sẽ nguyên lực, thần kinh căng thẳng vừa thả lỏng bất chợt cả kinh khiến sự mệt mỏi rã rời trước nay chưa từng có.
Ngải Huy chuẩn bị nhập định, hắn muốn kiểm tra thương thế trong cơ thể.
Bỗng nhiên hắn chú ý thấy Sư Tuyết Mạn không chút động đậy bèn quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Lúc này Sư Tuyết Mạn đã bình tĩnh lại, trên mặt nhìn không ra vui giận: "Không có việc gì."
"Tiết kiệm thời gian nghỉ ngơi, Huyết thú lúc nào cũng có thể đến."Ngải Huy nhắc nhở.
Sư Tuyết Mạn gật đầu ra hiệu mình đã biết, bỗng nhiên chuyển đề tài: "Ngươi vừa mới gọi ta là đứa con gái sắt (thiết nữu) màu lam bạch hả?"
Vẻ mặt đầy nghiêm túc của Ngải Huy bị cứng lại, trong lòng thầm kêu không ổn, chết rồi! Sao lại nói ra cái tên đáng lẽ phải giữ trong lòng chứ? Nữ nhân hung mãnh như thế, trốn còn không kịp, sao mình còn chủ động trêu chọc? Vậy không phải là muốn chết sao?
Làm sao bây giờ. . . Làm sao bây giờ. . .
Đầu óc Ngải Huy xoay chuyển rất nhanh, gương mặt không có chút biến hóa, bình tĩnh thong dong: "Ngươi nghe lầm rồi, ta nói là con gái lam bạch ngọt."
"Phải không?"Sư Tuyết Mạn tự tiếu phi tiếu mà nhìn Ngải Huy.
Ngải Huy bị đứa con gái sắt (thiết nữu) màu lam bạch nhìn đến phát sợ, nhưng hắn biết rõ lúc này có đánh chết cũng không thể thừa nhận, thần tình bất động hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì?"
"Ngươi thấy ta ngọt?"Sư Tuyết Mạn vẫn giương ánh mắt cực độ quỷ dị đó nhìn Ngải Huy.
Ngải Huy đã không chỉ sợ hãi trong lòng, mà là toàn thân đều sợ hãi, từng sợi lông dựng thẳng. May mà đã trải qua vô số thời điểm sinh tử, bản lĩnh tâm lý cường đại, càng thời khắc như vậy, càng phải giữ được bình tĩnh.
Nếu như bây giờ không lừa cho trôi chảy chuyện này thì đứa con gái sắt (thiết nữu) tuyệt đối sẽ cho hắn biết cái gì gọi là sắt!
Đầu óc hắn vận chuyển cao tốc, nói thật, hắn không cảm thấy mấy chữ "Cô gái Ngọt " này có chút dính dáng gì với Sư Tuyết Mạn. Nhưng lại do chính hắn nói ra, bây giờ không quản thế nào cũng cần phải làm nó có dính dáng!
Làm sao đây . . .
Linh quang trong đầu chợt lóe, tức thì trong lòng đại định, thần tình tự nhiên, nhìn không ra bất cứ điều gì dị thường: "Ngươi là Thủy tu, ta nghĩ đến mây mù và nước suối trong suối, dân Cựu thổ chúng ta đều nói, giữa mây sơn tuyền có điểm ngọt."
Khuôn mặt mang vẻ trêu tức của Sư Tuyết Mạn lập tức biến đỏ.
Ngải Huy thấy thế, vội vàng nhân cơ hội nói: "Khụ, nếu ngươi cảm thấy không hay thì ta không nói nữa. Ta tự xem thương thế đã."
Phải cách đứa con gái sắt (thiết nữu) này xa xa một chút!
Thần sắc Ngải Huy như thường đi ra khỏi phòng, vừa tới cửa hắn liền như mông bị cháy vụt rời xa căn phòng này.
Khương Duy nói cho hắn biết, mấy người trong phòng củi chỉ còn lại có mẩu vụn xương cốt. Ngải Huy gật đầu, không nói gì thêm. Sự chết sống của mình còn quản không nổi, hắn làm sao quản sự chết sống của những tên kia. Ngay cả mấy người Khương Duy và Tang Chỉ Quân đều có thể thong dong đối diện, thì trong mắt Ngải Huy không đáng nhắc tới.
Hôm nay không biết đã chết bao nhiêu người.
Ngồi xuống dưới gốc Tin Tức thụ, Ngải Huy thở phào một hơi, lúc này mới thấy chỉ để nói ra hai câu vừa rồi, toàn thân mình rịn ra một tầng mồ hôi.
Nhưng nhìn chung đã trót lọt được chuyện này, qua rồi thì tốt qua rồi thì tốt.
Trong gian phòng, ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, bụi bặm trôi nổi lơ lửng trong chùm tia sáng thẳng tắp, khiến nó có vẻ u tĩnh khó tả.
Sư Tuyết Mạn hơi hơi khép mắt, ánh sáng chớp động, giống như là thợ săn phát hiện con mồi mình tìm kiếm đã lâu, tiếng nỉ non nhẹ không thể xét mang theo sát cơ lẫm liệt: "Cuối cùng tìm được ngươi rồi."
Bộ ngực ngấm ngầm đau đau nhắc nhở nàng tất cả những gì xảy ra vừa rồi không phải là ảo giác. Vừa rồi, những người tiến vào, không có ai chú ý tới áo giáp trên người nàng có mấy chỗ nút cài đã bị tháo ra.
Lịch sử luôn luôn tái diễn màn tương tự kinh người.
Nàng biết rõ vì sao khi mình bị Ngải Huy quấn lên người thì lại phản ứng kịch liệt như thế, không chỉ vì ký ức lần trước khắc sâu, mà là tại khi mình còn chưa phát hiện chân tướng, tiềm thức của mình đã phát hiện hai lần giống nhau kinh người. Chân chính khiến nàng trăm phần trăm khẳng định Ngải Huy chính là người trong đạo trường mù chiến lần trước kia là thủ pháp cởi áo