Còn một chuyện ư?
Mọi người cảm thấy khó hiểu, bèn quay sang chờ Ngải Huy nói tiếp.
"Bắt một con Huyết kiến còn sống." Ngải Huy vẫn huy động Long Tích Hỏa, đánh bay một con kiến đang tính nhào tới, miệng nói: "Nghe ta chỉ huy."
Trên chiến trường không có thời gian dông dài, chỉ một khắc như vậy mà số Huyết kiến kia đã mang tới áp lực cực lớn cho mấy người hắn.
"Chạy!"
Ngải Huy đột nhiên xoay người bỏ chạy.
Người khác thấy thế cũng không nói hai lời mà vội co cẳng chạy theo.
Đám Huyết kiến kia cũng nhào tới. Linh trí của chúng không cao, chủ yếu chịu sự chi phối của bản năng, thế nên khi nhìn thấy mấy người Ngải Huy đang chạy trốn thì vội vã đuổi theo.
Sư Tuyết Mạn điều khiển mây mù tăng tốc độ, trong phút chốc đã vụt qua Ngải Huy, chỉ để lại một bóng lưng cho hắn. Tang Chỉ Quân cũng nhanh nhẹn chạy vụt qua, lưu lại một tiếng cười khẽ: "Cố gắng lên." Bên kia, Thanh Hoa đang không ngừng uốn éo, chân Đoan Mộc Hoàng Hôn đạp xuống khoảng không như đi trên đất bằng, gã bình tĩnh chạy qua Ngải Huy, không quên ngoái đầu nhìn lại, lạnh lùng trào phúng: "Phù..."
Ngải Huy trợn mắt, không ngờ mình lại là kẻ chạy sau cùng.
Phía sau, Huyết kiến đàn đàn lũ lũ kéo tới, Ngải Huy đã nghe thấy những tiếng xé gió sát bên tai làm hắn thấy lạnh cả người, vội dốc sức bỏ chạy. Tới giờ hắn mới phát hiện khuyết điểm mà mình vẫn bỏ qua, đó là mình chưa học một chiêu thức nào dùng để bỏ chạy cả. Mà hắn lại rất linh hoạt khi ở cự ly ngắn, thế nên hầu hết mọi người cũng chưa nghĩ tới chuyện này. Thế nhưng khi khoảng cách trên một trăm mét thì khuyết điểm của hắn đã lộ ra rõ ràng. Cũng bởi thực lực của hắn tăng lên quá nhanh nên cũng bộc lộ ra nhiều điểm thiếu hụt. So với mấy người Sư Tuyết Mạn được đào tạo bài bản cẩn thận thì Ngải Huy hắn chỉ được học tập qua loa phần ngọn mà thiếu hụt phần gốc, hơn nữa lại chỉ học nhiều về những chiêu thức vụn vặt như kiếm chiêu. Hắn thầm nhủ sau việc này nhất định phải tìm hiểu một vài truyền thừa về chạy trốn để giữ mạng cho chắc ăn mới được.
Về sau nhất định phải luyện tập Vân dực cho tốt...
Đám gia hỏa này thật đáng ghét...
Cảm giác Huyết kiến càng ngày càng gần, Ngải Huy đành dốc sức liều mạng lao về phía trước. Hắn dồn sức lực vào đùi phải, đạp mạnh xuống một tảng đá lớn giữa đám phế tích. Oanh một tiếng, mảng phế tích dưới chân hắn vỡ tung, bụi bắn lên cao ba thước. Hắn cũng dựa vào cỗ phản lực này, lập tức tăng tốc độ bắn về phía trước bốn năm thước, tiếp đó chân trái của hắn lại tiếp tục làm như thế, đạp mạnh xuống một mảng phế tích.
Oanh! Đất bụi tung lên.
Ngải Huy giống như một đầu dã thú sung mãn đang phát cuồng, mỗi bước chạy của hắn đều tung lên vô số đất đá.
Các học viên đứng từ xa quan chiến thấy cảnh này cũng phải giật mình. Luận về tốc độ thì Sư Tuyết Mạn nhanh như chớp. Luận uyển chuyển thì Tang Chỉ Quân thướt tha phiêu hốt. Luận tiêu sái, Đoan Mộc Hoàng Hôn giống như cưỡi gió mà đi. Chỉ có mình Ngải Huy chẳng có chút kỹ thuật nào, hắn rất thô bạo lao tới, mang đến khí thế cực kỳ điên cuồng. Mỗi một bước chạy là trời rung đất chuyển, cát bay mù mịt làm cho người ta hoảng sợ.
Trong phút chốc hắn đã chạy qua cự ly một trăm mét.
"Lâu Lan!" Ngải Huy rống to.
"Lâu Lan tới đây!" Lâu Lan hoan hô, tung bao nước ớt ra, làm cho cả không gian xung quanh cũng nhiễm màu đỏ rực.
Lúc này, Ngải Huy như đạn pháo rời nòng, hắn đâm đầu vào khoảng không phía sau Lâu Lan. Bùng! Mặt đất dày nửa thước lập tức bị cày tung lên.
Ngải Huy mau chóng lợi dụng phản lực xoay người, quát lớn: "Chuẩn bị!"
Đám Huyết kiến lao vào vùng hơi nước ớt lập tức lâm vào hỗn loạn, thế nhưng quán tính vẫn làm chúng tiếp tục đâm đầu về phía trước.
Ngải Huy chặn một con Huyết kiến bay tới đầu tiên lại, đồng thời hắn vung kiếm, chặn đứng thế bay của nó làm nó đổi hướng, lại bay về phía Sư Tuyết Mạn.
"Chặn nó lại!"
Vân Nhiễm Thiên trong tay Sư Tuyết Mạn nhẹ nhàng chuyển động tạo thành một đám mây bao lấy con Huyết kiến. Con Huyết kiến tựa như chìm vào trong một lớp chất lỏng, động tác chậm lại.
"Thanh Hoa, cuốn lấy nó!"
"Cung tiễn, ngăn cản những con khác."
Lúc này nguyên lực trong cơ thể Đoan Mộc Hoàng Hôn đã gần như khô kiệt nhưng gã vẫn cố gắng dùng một chút sức lực cuối cùng, một sợi thanh hoa uốn lượn tới gần con Huyết kiến rồi nhanh chóng quấn lấy nó.
Thấy cơ hội đã tới, Tang Chỉ Quân cũng giơ nhuyễn cung lên, bắn ra vô số mũi tên màu vàng ngăn cản số Huyết kiến còn lại.
Ngải Huy tung người bay lên, lao thẳng vào con Huyết kiến đang bị mây mù bao phủ.
"Rút trường thương!"
Nghe Ngải Huy quát lên, Sư Tuyết Mạn không chút do dự triệt hồi Vân Nhiễm Thiên. Mất đi sự khống chế của mây mù, con Huyết kiến lập tức táo bạo trở lại, nó cố gắng giãy dụa, sợi thanh hoa kia cũng bắt đầu có dấu hiệu đứt tới nơi. Mắt thấy con Huyết kiến sắp thoát được, chợt một dải băng vải trắng bóc vụt tới. Băng vải nhanh chóng quấn lấy người con Huyết kiến như cái bánh tét, chỉ để lộ ra cái đầu của nó. Giờ phút này, con kiến không thể động đậy được chút nào nữa, đôi mắt của nó lồi ra, hàm răng nghiến chặt lại nhưng không thể cắn được cái gì cả, toàn bộ khớp xương của nó đã bị băng vải quấn thật chặt.
Nhìn thấy con kiến bị quấn như xác ướp, Ngải Huy cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Hắn cầm lấy chiến lợi phẩm, vui vẻ hét lên một tiếng: "Chạy mau!"
Tốc độ của Sư Tuyết Mạn vẫn là nhanh nhất, dáng người Tang Chỉ Quân vẫn uyển chuyển thướt tha như thế. Chỉ có Đoan Mộc Hoàng Hôn là đã sức cùng lực kiệt, gã chẳng thể tiêu sái nhẹ nhàng như trước nữa mà chỉ có thể dốc sức cuồng chân chạy.
"Đê tiện!" Đoan Mộc Hoàng Hôn nghiến răng nghiến lợi.
Vẫn giữ bộ dáng dã thú, Ngải Huy lướt qua bên người Đoan Mộc Hoàng Hôn, thấy gã nghiến răng nghiến lợi thì lạnh lùng trào phúng: "Phù..."
Đám Huyết kiến còn lại đuổi thêm mấy chục mét rồi cũng bay trở về. Với chút linh trí ít ỏi của chúng thì cũng đủ thể biết nếu đụng phải những nhân loại đứng chi chít đầy đường kia thì cũng chẳng phải tốt đẹp gì.
Nơi đầu đường đã có mấy tiểu đội đang xếp hàng chờ đợt tiến công tiếp theo. Nãy giờ bọn họ đã thấy quá trình đội Ngải Huy chiến đấu nên vô cùng kích động, cả đám đông đang vỗ tay rầm rầm hoan hô. Toàn bộ học viên đều nhìn về phía đội viên