Có sáu người đột phá.
Sư Tuyết Mạn thoát khỏi trạng thái nhập định trước tiên, nàng tỉ mỉ quan sát các đội viên, thấy có sáu người liên tiếp đột phá thì cảm thấy vô cùng vui mừng. Chiến trường quả là lớp học tốt nhất, không có gì so với áp lực tử vong càng dễ kích phát tiềm năng con người.
Nhưng nàng chỉ vui vẻ một chút rồi lại tiếp tục những chuyện cần làm. Những biểu hiện không tốt trong chiến đấu lúc trước cũng không làm nàng nản lòng. Trước giờ nàng chưa bao giờ sợ thất bại, cũng chưa từng tính bỏ qua một việc mà mình muốn làm. Thế nên giờ phút này nàng đang xem xét lại một số chi tiết xảy ra trên chiến trường, áp vào nội dung lý thuyết được học để so sánh. Sự thực đã chứng minh, nàng vốn chẳng phải thiên tài chiến thuật gì cả.
Nàng tìm Khương Duy, Tang Chỉ Quân và một số học viên nòng cốt khác để tổng kết những được mất của trận chiến vừa rồi. Nàng biết nếu mình không phải anh hùng có thể dựa vào sức bản thân ngăn cơn sóng dữ thì chỉ còn cách thảo luận với mọi người, trợ giúp họ cũng như họ giúp đỡ mình.
Khi thấy nữ thần trong mắt mọi người chạy tới thảo luận thì ai nấy đều như được tiêm thuốc kích thích, hăng hái nêu ý kiến.
Bên kia, Ngải Huy cũng kết thúc nhập định, nhìn cảnh tượng đầy khí thế trước mắt thì không khỏi cười nhạt một tiếng, thầm nhủ, rồi các ngươi sẽ biết, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm.
Hắn ngồi xuống, cũng bắt đầu ngẫm lại những được mất của trận chiến vừa rồi. Chiêu thức của hắn quá ít, hai chiêu Tà Thiết và Yên Thiểm là không đủ để chiến đấu. Còn chiêu thức bỏ chạy giữ mạng thì chờ khi hắn đạt tiểu viên mãn sẽ kiếm một bộ Vân dực. Dù sao thì chạy trên đất có nhanh tới đâu thì vẫn kém bay trên trời. Vừa nghĩ tới đây thì hắn lại nghĩ tới áo choàng Phi phong, lại cảm thấy thật đau lòng. Khi Huyết kiến tấn công đạo trường, hắn đã dùng Ngư Củng Bối đối phó với chúng nên áo choàng bị hỏng, dù sao thì cường độ của nó cũng không sánh được với Huyết băng vải. Mà nếu lần đó không có Huyết băng vải thì hắn cũng sớm bị thương rồi.
Đúng lúc này, như phát hiện điều gì đó, Ngải Huy ngẩng đầu, chỉ thấy mấy vị nguyên tu đang bay tới. Có mấy người hắn thấy quen mắt, chính là hộ vệ của phủ thành chủ, còn có vị quan trông coi thương khố nữa.
Mọi người hạ xuống, Ngải Huy vội vàng nghênh đón, người khác cũng tiến lại đây.
Vị quan thấy Ngải Huy thì cười nói: "Ta đã sớm nghĩ các ngươi không phải người bình thường, quả nhiên ta không nhìn lầm người."
"Đa tạ đại nhân chiếu cố." Ngải Huy chân thành nói, giọng điệu vẫn bình thản như cũ. Vị quan viên này rất quan tâm tới họ, còn cho họ rất nhiều thứ tốt nữa. Người như hắn đã sớm nếm đủ ấm lạnh của thế gian nên chẳng bao giờ coi chuyện này là điều đương nhiên. Cho dù là nguyên nhân gì đi chăng nữa, nhưng chỉ thiện ý mà đối phương đã dùng thì đã đủ để hắn cảm tạ rồi.
Vị quan nghe thế cũng tỏ ra vui mừng, vì thế quan hệ hai bên cũng được kéo gần không ít. Lão khẽ nháy mắt với Ngải Huy, song lại không tiếp tục nói nữa.
Một vị nguyên tu nghiêm túc nói: "Xét thấy đội Viện Giáp số 1 biểu hiện xuất sắc nên thành chủ quyết định khen ngợi và ban thưởng cho các vị. Mỗi học viên được một trăm điểm Thiên huân. Riêng sáu người Ngải Huy, Sư Tuyết Mạn, Đoan Mộc Hoàng Hôn, Tang Chỉ Quân, Tiền Đại, Khương Duy, Vương Tiểu Sơn được khen thưởng hai trăm điểm Thiên huân. Phần thưởng này đã được báo lên hội Trưởng lão qua Tin tức thụ và đã có hiệu lực."
Ngoài Ngải Huy và mập mạp, ai nấy đều vô cùng mừng rỡ.
Thiên huân?
Hai người liếc nhau, đều cảm thấy ảo não. Đã tới lúc này rồi còn lấy cái gì công huân nữa chứ? Họ không thể cho cái gì thực tế à?
"Ngoài ra mỗi người còn được nhận hai phần Hành Quân tán và một bộ giáp Tùng Gian nữa."
Hành Quân tán thì Ngải Huy biết, đó là vật tư khá thực dụng. Nó có thể giúp cho nguyên tu hồi phục một lượng nguyên lực khi nguyên lực trong cơ thể đã cạn kiệt. Nhưng vật này không được dùng quá nhiều, nếu dùng nhiều sẽ có hại cho cơ thể.
Nhưng còn giáp Tùng Gian là cái gì?
Vị quan trông kho dường như sớm biết mọi người sẽ biểu hiện như vậy, bèn giải thích: "Giáp Tùng Gian là loại hộ giáp mà chúng ta mới nghiên cứu ra. Đặc điểm lớn nhất của nó là có khả năng phòng ngừa thương tổn do Huyết độc gây nên. Vật này còn chưa được sản xuất đại trà, thành chủ chỉ vừa quyết định đặc biệt chia cho các ngươi đấy. Thế nên các ngươi là nhóm sử dụng đầu tiên."
Nghe thấy từ "ngăn cản Huyết độc" thì mọi người cũng giật mình, vật này quả là thứ bọn họ cần nhất hiện giờ. Chiến trường hỗn loạn, chỉ cần không cẩn thận là sẽ có nguy cơ nhiễm Huyết độc, hơn nữa loại Huyết độc này còn có tính ăn mòn mạnh mẽ với trang bị thông thường nữa. Vốn dĩ Huyết độc là nỗi sợ hãi lớn nhất của mọi người khi đối mặt Huyết thú, nên tuy rằng giáp Tùng Gian còn chưa thể giải quyết hoàn toàn vấn đề này nhưng cũng có thể mang lại cảm giác an toàn phần nào cho người sử dụng rồi.
Bộ giáp Tùng Gian xám xịt như than chì, bề ngoài tựa như lớp vỏ cây xù xì tỏa ra mùi tùng hương nhàn nhạt. Bộ giáp này trông chẳng đẹp đẽ gì lắm, khắp nơi vẫn còn vẻ thô ráp do chế tác vội vã, nhưng lúc này ngay kẻ kỹ tính như Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng không nhịn được mà mặc ngay vào.
Thứ lạ nhất chính là mũ giáp, hay gọi là cái mũ bằng vỏ cây cũng được. Mép mũ đang tản ra những sợi khói nhẹ bao phủ lấy toàn bộ người đội. Thế nhưng khi thử đội lên, Ngải Huy cũng ngạc nhiên phát hiện rằng hắn không nhìn thấy một chút khói nào cả.
"Màn khói này có thể ngăn được một số vật nhỏ, ví như máu vẩy ra, điểm tốt nhất của nó là không ảnh hưởng tới tầm nhìn." Vị quan trông kho nói tiếp: "Ngoài những trang bị này thành chủ còn dặn bọn ta mang một phần tài liệu nguyên thực tới nữa. Tuy rằng đây chẳng phải thực vật cấp hoang thú thế nhưng cũng là những thứ tốt nhất trong thương khố hiện giờ rồi."
Nói tới đây, lão không khỏi cười khổ một tiếng. Vốn dĩ thương khố của thành Tùng Gian không giàu có gì mấy, giờ lại lấy mấy thứ này đi thì xem như cả kho cũng trống không rồi. Tuy rằng y cũng coi trọng nhóm Ngải Huy nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc với quyết định của thành chủ.
"Thay bọn ta truyền đạt sự cảm tạ từ đáy lòng tới thành chủ." Sư Tuyết Mạn đứng bên cạnh Ngải Huy khom người nói tiếp.
"So với những