Sư Tuyết Mạn rơi vào khổ chiến.
Tốc độ của Cửu văn miêu nhanh như thiểm điện, nàng phải dốc toàn lực ứng phó mới miễn cưỡng bằng được. Nhưng Cửu văn miêu linh xảo vượt xa nàng, nếu không phải nhờ 【 Vấn Thủy 】thay đổi đa đoan, nàng đã vô cùng bi đát.
Cửu văn miêu không giống những đối thủ khác nàng đã gặp, nó quá linh hoạt, và quá thông minh, Vân Nhiễm Thiên không làm gì được nó.
Nàng không thể không tăng tốc độ xuất thương nhanh hơn.
【 Vấn Thủy 】 trải qua nhiều đời tiền bối Sư gia phát triển đã biến thành một hệ thống tu luyện bác đại tinh thâm. Bất cứ tuyệt học của một gia tộc nào cũng đều không thể thành được chỉ trong một ngày, mà phải tốn hao rất nhiều tâm huyết của nhiều người.
Sư gia giữ nguyên chế độ trưởng lão từ xa xưa, mỗi đời đều có rất nhiều trưởng lão, do đại trưởng lão thống lĩnh. Các trưởng lão thường ngày không hỏi thế sự, cũng không tham dự sự vụ của gia tộc, sứ mệnh của họ chính là không ngừng nghiên cứu. Mỗi người được giao một phương hướng nghiên cứu khác nhau, có tài nguyên của gia tộc cung cấp, để tận lực cải tạo 【 Vấn Thủy 】.
Qua nhiều đời tích lũy, 【 Vấn Thủy 】 càng lớn càng mạnh, như một cây đại thụ rễ sâu, tỏa nhiều cành nhánh, mỗi nhánh là kết tinh tâm huyết cả đời của một vị trưởng lão.
Thương pháp Sư Tuyết Mạn tu luyện tên là 【 Vân kình 】, do một vị trưởng lão trong tộc sau khi vân du thiên hạ sáng chế ra ba trăm năm trước, trong【 Vấn Thủy 】nó không phải là thương pháp cường đại nhất, nhưng nàng rất thích nó, dấn thân vào trong nó. Cũng chính bởi vì nàng tu luyện 【 Vân kình 】, nên phụ thân mới chuyên đi bắt Tọa Vân kình, để chế tạo Vân Nhiễm Thiên cho nàng.
【 Vân kình 】 không thiên về linh động mềm mại, nên khi đấu với Cửu văn miêu, Sư Tuyết Mạn phải dùng cật lực.
Nếu là lúc trước, gặp phải cường địch như vậy, nàng nhất định chân tay luống cuống. Nhưng bây giờ nàng đã học được cách chiến đấu như thế nào. Tuy trong lúc nhất thời chưa tìm ra biện pháp đối phó hữu hiệu, nhưng nàng cũng không hoảng loạn, mà vẫn giữ vững tinh thần, nỗ lực chống lại nó.
Đột nhiên, nàng nghe thấy một tiếng nổ.
Âm thanh nổ tung và sóng khí làm cả toàn trường khiếp sợ.
Không riêng gì nàng, Cửu văn miêu đối diện cũng bị động tĩnh bất ngờ làm giật nảy mình, khựng lại. Nhờ vậy Sư Tuyết Mạn nhìn thấy một cảnh vô cùng chấn động, một vết rách hình tròn dạng mạng nhện với đường kính vượt hơn năm mươi mét, nếu nhìn xuống từ trên cao, giống như một đóa hoa bùng nở.
Ở giữa đóa hoa đó, là một thiếu niên tay cầm trường kiếm đang cản lại hàm răng sắc bén của Rắn mối chín hoa văn.
Sư Tuyết Mạn ngây người ngẩn ngơ, theo uy lực vừa mới bùng phát, nàng có thể phán đoán được công kích lần này của Rắn mối chín hoa văn là cực kỳ kinh khủng. Vậy mà Ngải Huy lại cản được, thân hình thiếu niên thon gầy, quần áo tơi tả, trên người không có áo trắng thắng tuyết, không có tiêu sái thong dong, cũng không cao to, vậy mà đứng yên ở đó lại khiến người ta sinh ra cảm giác không thể nào lay chuyển được.
Tên khốn này... Không phải chưa tiểu viên mãn hay sao?
Sao hắn đỡ được?
Tên này...
Không giống Sư Tuyết Mạn, bởi vì góc độ nhìn, Đoan Mộc Hoàng Hôn lại thấy được tận mắt toàn bộ quá trình. Nhưng khi gã nhìn thấy đằng sau sóng khí cuồn cuộn, Ngải Huy vẫn đứng thẳng sừng sững, con Rắn mối chín hoa văn không tiến thêm được chút nào, gã giống như uống phải một ngụm rượu lớn.
Khuôn mặt tuấn dật tuyệt mỹ đỏ ửng, như uống rượu say.
Sự hưng phấn và chiến ý không thể tả được bằng lời khiến cả người gã không tự chủ được run rẩy, mỗi một tấc da trên người như bốc cháy, như lửa cháy trên cánh đồng hoang vu, như ngôi sao rọi sáng đêm tối.
Máu huyết hắn sôi trào, chiến ý cường liệt bốc lên bừng bừng, gã chỉ muốn ngửa mặt lên trời huýt dài.
Gã nắm tay chặt đến nỗi khớp ngón tay trắng bệch, run rẩy như có dòng điện lan tràn luồn lách khắp người, gã phải cố hết sức kiềm chế lại.
Bởi vì đó là màn biểu diễn hoa lệ của Ngải Huy, chứ không phải của Đoan Mộc Hoàng Hôn hắn!
Đôi mắt dài lóng lánh ánh sáng điên cuồng, hắn vô ý thức đưa lưỡi ra liếm đôi môi tái nhợt, đây mới là khát vọng chiến đấu của hắn, mới là khát vọng tỏa sáng của hắn.
Hắn nheo mắt, chủ động nhào tới tấn công Huyết hồ.
Mập mạp quang quác gào vang, như bị con gì cắn cổ.
Khương Duy như tên rời dây cung, băng một tiếng, nhào về phía Rắn mối chín hoa văn.
Đến lúc này, mọi người mới kịp phản ứng.
Tang Chỉ Quân uốn cong cây cung tơ vàng, bốn mũi tên hợp lại, trong mắt lóe quang mang, bốn đạo lưu quang hợp làm một, tạo thành một luồng sáng chói mắt.
Thương thay cho con Rắn mối chín hoa văn, cứng đối cứng quá mạnh, nó bị lực xung kích chấn cho lắc lư, cả người vẫn còn trong trạng thái mờ mịt thì đã bị luân phiên công kích như cuồng phong bão táp.
Lúc này hồng quang quanh thân nó đã tiêu tán, nên tất cả những công kích đều nện trúng thẳng lên thân nó.
Quang mang nhấn chìm Rắn mối chín hoa văn, cả người nó rung động kịch liệt, lân phiến vỡ ra.
Do Ngải Huy ở quá gần con rắn mối, nên để tránh lan đến Ngải Huy, mọi người cũng không dám tận tình công kích. Nhưng chỉ với đợt tấn công này, Rắn mối chín hoa văn cũng đã bị thương nặng, lân phiến khắp người tung bay, máu huyết lẫn lộn, khói đen lượn lờ bốc lên. Nơi bị thương nặng nhất là bụng nó, có một cái lỗ lớn cỡ ngón cái đang chảy máu ồ ồ. Đó là kiệt tác của Tang Chỉ Quân và Khương Duy, trọng tiễn của Khương Duy phá vỡ lớp lân phiến của Rắn mối chín hoa văn còn Hợp Tiễn thuật của Tang Chỉ Quân thì bắn vào cùng một vị trí, xuyên thủng bụng con rắn mối.
Nhưng con rắn mối này có sức sống cường đại, dù nhìn vô cùng chật vật nhưng hung tính không giảm chút nào. Con mắt nó chuyển thành màu đỏ đậm, rực vẻ điên cuồng khiến người khiếp đảm.
Nó nổi giận gầm lên một tiếng, không những không lùi, mà còn nhào thẳng tới định cắn Ngải Huy. Hàm răng dày đặc lóe lên rét buốt, cái cổ thô to gồng lên mạnh mẽ. Hồi còn chưa huyết hóa, nó đã từng dễ dàng cắn đứt ngang thân một con