Khi Ngải Huy tỉnh lại, thì đã là ba ngày sau.
Lâu Lan ngồi ở đầu giường hân hoan nói: "Ngải Huy tỉnh rồi!"
Ngải Huy mở mắt ra là thấy Lâu Lan, hắn cười : "Chào Lâu Lan!"
"Chào Ngải Huy!" Lâu Lan vô cùng vui mừng: "Ngải Huy, ngươi cảm thấy thế nào? Tình trạng thân thể ngươi rất phức tạp, có rất nhiều điểm Lâu Lan cũng không có minh bạch được."
"Ta khỏe rồi."
Ngải Huy mỉm cười.
Sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của hắn chính là kiểm tra kiếm thai của mình, nhưng kiếm thai quả thực đã hoàn toàn biến mất, hắn không cảm nhận được chút khí tức nào của kiếm thai.
Mất mát là có, nhưng hắn vẫn hết sức bình tĩnh. Đã trải qua một trận chiến sinh tử tàn khốc như thế, những thứ như anh hùng khí khái, ý chí chiến đấu tại thời điểm đó giờ đã tiêu thất hết thảy, cái gì mà kinh thiên động địa, tất cả đều không liên quan đến mình. Ngay cả lòng được mất, hơn thua cũng đã hoàn toàn biến mất, lúc tỉnh lại, trong đầu chỉ có một cái ý nghĩ.
Sống sót thật tốt.
Tình cảm của Ngài Huy với kiếm thai không hề tầm thường, trong lòng hắn, kiếm thai là bằng hữu thân thiết nhất của mình.
Không nên quan tâm quá nhiều, điều quan trọng nhất là mình vẫn còn sống.
Có thể sống sót sau cuộc bạo động của Huyết Thú đã là một chuyện hết sức may mắn.
"Ngải Huy, ngươi vừa mới tỉnh lại, thân thể còn yếu nhược, ngươi cần bổ sung nguyên lực gấp." Lâu Lan nói giọng nghiêm túc , nhưng lập tức trở nên vui vẻ: "Chúng ta thu hoạch được rất nhiều Huyết tinh, có thể nhanh chóng giúp ngươi khôi phục thương thế a."
"Cảm tạ Lâu Lan." Ngải Huy nhìn quanh mọi nơi: "Mập mạp đâu? Mọi người đâu rồi?"
"Mọi người đều đang chiến đấu." Lâu Lan nói: "Ngải Huy đã hôn mê ba ngày, cửa thành đã được chặn kín, nhưng mà Huyết thú trên đường phố vẫn còn chưa bị quét sạch. Bây giờ mọi người đều rất lợi hại, Ngải Huy nhìn thấy nhất định sẽ thất kinh."
"Vậy thì tốt quá rồi." Ngải Huy ngồi dậy, tự mình đi xuống giường, bước chân có phần lảo đảo nhưng cảm giác vẫn tốt, không quá suy yếu.
Nhưng vào lúc này, tai Ngải Huy chợt động đậy, có một đám người đang đi tới gần chỗ này.
"Mọi người trở về rồi!" Lâu Lan hân hoan nói: "Lâu Lan đi chuẩn bị Nguyên lực thang cho Ngải Huy đây."
Ngải Huy ra khỏi phòng, vừa đúng lúc mọi người bước vào cửa.
Sư Tuyết Mạn nhìn thấy Ngải Huy, con mắt sáng ngời, khuôn mặt như băng sơn đột nhiên tươi cười, nàng đang định cất tiếng, một cái thân ảnh cực lớn đã lướt qua bên cạnh nàng.
"Ha ha ha! Ta đã biết ngươi không có việc gì! Ta cũng còn sống, rất tốt, a Huy ngươi chắc chắn sẽ không chết trước ta chứ!"
Mập mạp như cơn lốc, xông lên ôm chầm lấy Ngải Huy.
Con mắt Ngải Huy trợn tròn, hắn cảm giác mình bị một con gấu ngựa ôm chặt, hai tay mập mạp thô to tựa như cốt sắt, xiết chặt làm hắn không thở nổi, hắn nghe được xương cốt mình phát ra tiếng cọt kẹt.
"Ngươi muốn siết chết huynh đệ tốt của ngươi sao?" Sư Tuyết Mạn lạnh lùng hỏi.
Lúc này Mập mạp mới chú ý tới Ngải Huy có chút không thích hợp, vội vàng buông tay, lộ ra vẻ xấu hổ: " Quên mất a Huy đang bị thương, ha ha ha..."
"Ngươi còn chưa hoàn toàn khôi phục?" Sư Tuyết Mạn liếc Ngải Huy một cái, hỏi.
"Chưa." Ngải Huy lắc đầu, buông thỏng hai tay: "Hiện tại thân thể như bã đậu."
"Lâu Lan nói như thế nào?" Câu hỏi này của Sư Tuyết Mạn thể hiện ra sự quan tâm của nàng, nhưng lúc này mọi người đều rất quan tâm tới vấn đề này, không người nào cảm thấy câu nói của Sư Tuyết Mạn có chút là lạ.
Chỉ có Tang Chỉ Quân cũng là nữ nhân nên cảm nhận được điều gì đó, mặt lộ vẻ suy nghĩ, ánh mắt lướt qua lướt lại giữa hai người.
"Lâu Lan đang chuẩn bị Nguyên Lực thang cho ta." Ngải Huy thấy mọi người đều lo lắng và quan tâm, trong lòng cảm động, nhưng điều này cũng khiến hắn có phần không quen.
Hắn đành phải chuyển đề tài: "Ta hôn mê đã ba ngày. Bây giờ tình huống bên ngoài như thế nào rồi? Nói ta nghe đi."
"Ngày đó ngươi dọa chúng ta." Sư Tuyết Mạn nhìn Ngải Huy một cái rồi nói tiếp: "Thật nghĩ không ra, ngươi có thể phát ra chiêu thức lợi hại như vậy. Ngươi biết bây giờ ngòai kia mọi người gọi ngươi là gì không?"
"Gọi ta là gì?" Ngải Huy có phần ngạc nhiên.
"Lôi Đình Kiếm Huy." Khóe mắt Sư Tuyết Mạn lộ ra vẻ tươi cười, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy, khôi phục dáng vẻ lạnh như băng: "Ngươi kéo nhiều sấm sét từ trên trời giáng xuống như vật, quả thực rất xứng với danh hiệu này. Một chiêu đại thiểm điện kia của ngươi khiến toàn bộ Huyết thú đều mất đi sức kháng cự. Thành chủ cũng thừa cơ đóng kín được cửa thành."
"Lôi Đình Kiếm Huy..." Ngải Huy bật cười khanh khách, hắn không có nghĩ đến danh hiệu đầu tiên của mình là như thế.
"Cười thỏa thích đi!" Sư Tuyết Mạn nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Ngải Huy, trong lòng lại có phần khó chịu: "Bất quá nhìn qua, tình trạng của ngươi hiện tại rất yếu. Bọn họ khẳng định phải thất vọng rồi."
"Bọn họ thất vọn hay không đâu có liên quan gì tới ta? Họ cho ta tiền à?" Ngải Huy làm ra vẻ không quan tâm.
Vừa mới có mấy phần khó chịu, Sư Tuyết Mạn bị vẻ mặt và lời nói vô lại của Ngải Huy làm cho sửng sốt, kẻ này lật mặt nhanh quá đi...
"Không phải cửa thành đã được đóng kín rồi sao?" Ngải Huy có phần bối rối hỏi: "Vì sao trong thành còn nhiều Huyết thú như vậy? Cần phải các ngươi đi chiến đấu?"
Sư Tuyết Mạn phục hồi lại tinh thần, vô ý thức đáp: "Lần trước số lượng Huyết thú tràn vào quá nhiều, tuy rằng cửa thành đã phong bế rồi, nhưng mà bên trong thành còn có rất nhiều con chưa bị tiêu diệt. Thực lực tiểu đội chúng ta hiện tại là mạnh nhất Tùng Gian thành, cần phải hành động."
"Mạnh nhất Tùng Gian thành?" Ngải Huy sửng sốt, lúc này mới chú ý quan sát mọi người.
Xem xét kĩ, mới phát hiện thực lực mọi người đã có biến hóa long trời lở đất.
Mọi người đều đã đột phá tiểu viên mãn...
"Các ngươi ăn thiên địa linh dược gì sao?" Ngải Huy cả kinh đến mức nói không ra lời.
Nhưng hắn không ngờ chính Sư Tuyết Mạn gật đầu khẳng định: "Có ăn!"
"Hả?" Ngải Huy ngẩn ngơ.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc ngếch của Ngải Huy, Sư Tuyết Mạn phì cười, giống như gió xuân ấm áp, băng sơn tuyết tan, hàng ngàn hàng vạn bông hoa đua nở, tươi đẹp không thể nói ra.
Ngải Huy lại được phen ngẩn ngơ.
Ở trong lòng hắn, Sư Tuyết Mạn là hóa thân của sắt thép, toàn thân đều do sắt thép tạo thành, trong nàng có một ý chí còn cứng rắn hơn nam nhân. Đột nhiên nàng lại lộ ra vẻ thiếu nữ quyến rũ như thế, khiến Ngải Huy phải kinh sợ.
"Huyết tinh." Sư Tuyết Mạn ngừng cười, khôi phục lại trạng thái băng sơn lúc trước: "Trận chiến trước nhờ hồng phúc