Đột nhiên tiếng cầu viện vang vọng làm mọi người thất kinh.
Những trận chiến liên miên, lý giải về Huyết thú ở Tùng Gian thành càng lúc càng rõ, kỹ xảo chiến đấu với Huyết thú càng lúc càng nhiều. Huyết thú hung tàn nguy hiểm đang dần mất đi ưu thế của chúng nó. Mọi người bắt đầu biết cách làm thế nào để chia tách Huyết thú, làm thế nào hiệp đồng tác chiến để tìm nhược điểm của Huyết thú.
Đặc điểm ưa học tập và tổng kết của nhân loại được thể hiện rất rõ nét tại Tùng Gian thành. Sau khi tìm được nhược điểm của mỗi một loại Huyết thú, Thành chủ phủ sẽ nhanh chóng công bố khắp toàn thành. Mọi người tìm ra biện pháp đối phó với Huyết độc, thương vong giảm đi rất nhiều.
Huyết tinh trong cơ thể Huyết thú coi như là quà tặng cho mọi người trong việc chống lại, không ngừng có Nguyên tu sử dụng Huyết tinh mà thực lực tăng vọt. Ai đó dại dột cỡ nào cũng hiểu, người càng cường đại thì khả năng sống sót càng lớn.
Tình trạng Tùng Gian thành dần dần ổn định trở lại.
Một nhóm lớn Nguyên tu thực lực tăng vọt, điều này giúp bọn họ càng ngày càng thành thạo điêu luyện trong việc đối phó với Huyết thú, rất ít khi xuất hiện tín hiệu cầu viện khẩn cấp. Dù cho gặp phải Huyết thú tương đối lợi hại, ai nấy đều gọi đồng bạn ở gần đấy chi viện, thực thi chiến thuật bầy sói.
Bây giờ thậm chí có một số Nguyên tu lá gan lớn đã chủ động bố trí mồi nhử và cạm bẫy, hi vọng có thể tự săn Huyết tinh.
Cầu viện và khẩn cấp cầu viện có sự khác biệt rất lớn, khẩn cấp cầu viện chỉ xuất hiện trong thời khắc cực kỳ nguy cấp. Tiếng cầu viện khẩn cấp có nghĩa là tình cảnh đã không khống chế được nữa, gấp gáp quá đỗi rồi.
Sư Tuyết Mạn không do dự, nhấc vân thương lên, con mắt sáng ngời vô cùng kiên định như ngôi sao, nàng trầm giọng nói: "Ai còn sức lực nào?"
Các học viên dồn dập đứng ra, Sư Tuyết Mạn rất có uy tín trong đội, ai nấy đều từng được nàng trợ giúp khi chiến đấu, hoặc là từng được nàng cứu mạng nên khi nàng lên tiếng, mọi người đều hưởng ứng.
"Ta!"
"Thêm ta nữa!"
...
Sư Tuyết Mạn không lề mề, liên tiếp chỉ hơn mười người: "Các ngươi theo ta, người khác lưu thủ, chú ý cảnh giới."
Người được chọn đi tới bên cạnh Sư Tuyết Mạn, thần tình mọi người bình tĩnh trấn định, không hoảng loạn.
Khương Duy đứng ra nhanh chóng an bài trạm cảnh giới.
Sư Tuyết Mạn quay mặt lại, lạnh như băng nói với Ngải Huy: "Dưỡng thương cho tốt."
Nàng nhìn Ngải Huy một cái thật sâu, xoay người dẫn các học viên rời đi, thân hình như điện, tiêu thất trong bóng tối.
Ngải Huy kinh ngạc nhìn bóng dáng mạnh mẽ dứt khoát của Sư Tuyết Mạn, sự lão luyện mà Sư Tuyết Mạn biểu hiện khiến hắn khá bất ngờ. Nhớ lại khi Huyết tai vừa mới bùng phát, Sư Tuyết Mạn tựa như đã biến thành người khác hẳn.
Một lát sau, phục hồi lại tinh thần, Ngải Huy tự dưng bật cười, có ai biến hóa không lớn chứ?
Ngay cả mập mạp bây giờ cũng biết chăm chú tu luyện!
Cùng theo Sư Tuyết Mạn còn có Đoan Mộc Hoàng Hôn, hắn thật yên tâm. Thiếu niên thiên tài như Đoan Mộc Hoàng Hôn, Sư Tuyết Mạn lúc cảnh giới không đủ, sức chiến đấu của họ có thể so sánh với Nguyên tu bình thường. Mà bây giờ cảnh giới bọn họ đã tăng lên rất nhiều, thực lực tăng lên rất lớn, vượt quá Nguyên tu bình thường.
Tại Ngũ Hành Thiên, tác dụng của cường giả vĩnh viễn không phải là cứ lấy việc chồng chất nhân số là được đâu. Giống như Tùng Gian thành bây giờ đó, cộng tất cả Nguyên tu lại cũng không phát huy tác dụng lớn bằng một vị đại sư loại hình chiến đấu.
Điều này cũng là nguyên nhân vì sao mọi người ký thác kì vọng cao vào Ngải Huy.
Không chỉ Ngải Huy yên tâm, các học viên khác cũng cực kỳ yên tâm, mọi người đều tập trung vào việc của mình. Có người tu luyện, có người suy nghĩ, cũng có đám chụm năm chụm ba thảo luận, còn có luận bàn với nhau, mọi người bắt đầu lão luyện thành thục chiến đấu.
Ngải Huy cũng đang suy nghĩ làm thế nào giải quyết "Vấn đề tồn đọng" của bản thân.
Khi nhóm người Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn chạy tới hiện trường thì đã có không ít Nguyên tu đến đó.
"Đây là nơi lần trước chúng ta săn giết Huyết văn giun." Trong học viên có người nói.
Nhưng mọi người lại như không có nghe thấy câu gì, ánh mắt ai nấy chăm chú nhìn kỹ, tất cả đều hít vào một hơi.
Mặt đất cứng rắn hiện tại tựa như nước bùn cát chảy, một vòng cáy xoáy thật lớn đang chậm rãi chuyển động, mơ hồ có thể thấy trong đó có thứ gì đó đang di chuyển. Đá vụn phế tích ở xung quanh không ngừng bị cuốn vào trong, không ngừng bị vặn nát, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi biến thành hạt cát.
Đường kính vòng xoáy cát đã hơn một trăm mét, vòng xoáy lớn như thế tạo ra xung kích và chấn động vô cùng cường liệt.
Khiến người ta khiếp sợ hơn nữa chính là nó đang không ngừng thôn phệ mặt đất xung quanh, vòng xoáy cát đang không ngừng gia tăng.
Nguyên tu khác vừa chạy tới cũng trợn mắt há mồm, khuôn mặt hoảng sợ.
Sư Tuyết Mạn phản ứng, cao giọng hỏi: "Ai đã phát tín hiệu?"
"Là chúng ta."
Mấy tên Nguyên tu nhận ra Sư Tuyết Mạn, vội vàng lại báo cáo.
Đội Viện Giáp số 1 là tiểu đội cường đại nhất Tùng Gian thành bây giờ, mấy vị nhân vật chủ yếu không ai không biết.
Sư Tuyết Mạn hít sâu một hơi, ổn định tâm tình: "Các ngươi phát hiện thế nào?"
"Chúng ta nghe thấy chuông cảnh báo Phục Địa Ô liền chạy tới. Khi đó bên trong lỗ giống như có thứ gì đó, chúng ta công kích vào bên trong nhưng không có tác dụng gì. Sau đó chúng ta nhìn thấy mặt đất mềm đi, trở nên như cục bột mì, rồi lại bắt đầu có vòng xoáy. Lúc đó vòng xoáy rất nhỏ..."
Sư Tuyết Mạn không chút do dự cắt ngang bằng câu hỏi: "Lớn cỡ nào?"
"Đại khái đường kính khoảng hai mươi mét." Trên mặt các Nguyên tu lưu lại vẻ kinh sợ: "Chúng ta tấn công vào vòng xoáy, nhưng mà không có bất cứ tác dụng gì. Vòng xoáy không ngừng mở rộng, tốc độ rất nhanh, chúng ta không có cách nào khác liền lập tức phát tín hiệu cầu viện khẩn cấp."
"Từ hai mươi mét đến bây giờ, tổng cộng khoảng bao lâu?" Sư Tuyết Mạn tinh tế hỏi.
"Hơn mười phút."
Trong lòng Sư Tuyết Mạn an tĩnh, hơn mười phút từ hai mươi mét mở rộng đến một trăm mét, hơn nữa bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vòng xoáy cát đá xoay tròn, giống như muốn xem thấu bên trong rốt cuộc là cái gì.
Bỗng nhiên, nàng chú ý, hình như có thứ gì đó bơi ở bên trong, thể tích không lớn.
Nàng quay mặt hỏi Đoan Mộc Hoàng Hôn: "Có cách nào bắt ra một con không?"
Đoan Mộc Hoàng Hôn gật đầu, không nói không rằng, sắc mặt gã nghiêm trọng. Trong vòng xoáy cát xoay tròn, gã cảm thụ được Thổ nguyên lực cực kỳ nồng nặc. Gã cũng rất hiếu kỳ vật nhỏ chuyển động ở bên trong là thứ gì.
Mười ngón như hoa tươi nở ra, liên tiếp tàn ảnh dừng hình ảnh trong không trung với luật động khó tả.
Phía trên vòng xoáy cát bỗng nhiên xuất hiện một Triền Chi màu xanh, như tia chớp chìm vào trong vòng xoáy.
Thanh Hoa Triền Chi bỗng dưng kéo căng, căng đến thẳng tắp. Trong lúc mọi người lo lắng Thanh Hoa Triền Chi sẽ bị kéo