Ngải Huy đi ra khỏi nơi ở của sư phụ.
Đi trên đường phố đen kịt, đèn Nam Qua trên đường Tùng Gian thành đã bị phá hủy gần như sạch sẽ, buổi tối không có ánh sáng cũng không có ánh trăng, thỉnh thoảng có Nguyên tu tuần tra lướt qua đỉnh đầu, có ánh sáng chợt lóe rồi biến mất. Đường phố dưới chân lồi lõm gồ ghề, đạp lên đá vụn và đất mặt, chỗ nào cũng là cảnh tường đổ nhà sụp, chỉ có tiếng bước chân của mình vang vang.
Khuôn mặt tiều tụy của sư phụ thỉnh thoảng hiện ra ở trước mắt hắn, vừa nhìn thấy Ngải Huy đã không thể tin được và phẫn nộ. Nhưng khi biết rõ chân tướng câu chuyện, sự phẫn nộ tiêu tan hết. Sư phụ trở nên có phần dông dài, kể lể hắn rất nhiều, căn dặn rất nhiều. Hắn có thể cảm nhận thấy sư phụ hổ thẹn, sư phụ cảm thấy không dạy được Ngải Huy cái gì, ông ấy nói ông ấy không thích hợp làm lão sư rồi.
Ngải Huy nghiêm túc nghe, mặt mỉm cười.
Trong giọng nói khàn khàn của sư phụ, không có sợ hãi tử vong, không có sự ảo não hay hối hận, nếu có chỉ là sự thản nhiên và kiêu ngạo.
Sinh mệnh tiều tụy tựa như tro tàn còn ửng sáng sau khi hừng hực bốc cháy, ánh sáng, hơi nóng dần dần biến mất.
Ngải Huy rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh có phần giật mình. Hắn không cảm thấy tiếc hận, không cảm thấy thương tâm khổ sở, lòng hắn tràn đầy sự tôn kính sư phụ.
Không biết có phải do gặp qua quá nhiều tử vong hay không, đối mặt với sinh tồn và tử vong Ngải Huy đã không như người thường. Sự sống rất trọng yếu, nhưng đôi khi cũng không phải trọng yếu nhất.
Nếu thời gian có quay ngược, sư phụ vẫn lựa chọn như vậy.
Sư phụ làm sao cự tuyệt được khẩn cầu của sư nương?
Ngải Huy nghe sư phụ dông dài nói về lý giải của mình, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn sáng rỡ, đối với thành quả của mình, sư phụ tràn đầy kiêu ngạo. Sư phụ nói sư nương nhất định bị thành quả của ông làm cho cả kinh ngây người, kể rằng lúc sư nương tuổi còn trẻ gặp phải vấn đề gì đều tìm đến ông ấy.
Sư phụ nói ông không sống uổng phí, lặp lại câu này mấy lần.
Có thể phút cuối cuộc đời cảm thấy cuộc sống của mình không sống uổng phí, điều này là kết quả hoàn mỹ nhường nào?
Ngải Huy không oán giận sư nương, lựa chọn của sư nương cũng làm người ta tôn kính.
Ngải Huy cảm thấy mình không làm được, hắn không vô tư như sư nương, nhưng mà cũng cho rằng lựa chọn của sư nương làm người ta kính trọng.
Vô luận những vãn bối bọn họ có khổ sở thế nào tim đau như dao cắt ra sao, chịu đựng tử vong và đau đớn, nhưng hai người nhất định phải trợ giúp sư phụ hoàn thành kế hoạch "Lấy thành làm bố*"!
*Coi thành là vải
Hắn âm thầm hạ quyết tâm.
Trở lại đạo trường, thoạt nhìn Ngải Huy không khác gì lúc bình thường.
Sư Tuyết Mạn cũng từ trong phòng đi ra, nàng nhìn thoáng qua Ngải Huy: "Họ thế nào rồi?"
"Cũng không tệ lắm." Biểu tình Ngải Huy tự nhiên, quan sát Sư Tuyết Mạn một cái: "Thoạt nhìn ngươi cũng không tệ."
Sư Tuyết Mạn không đáp mà hỏi ngược lại: "Nghe nói ngươi cần một người bồi luyện?"
"Không sai!" Ngải Huy gật đầu: "Ngươi định đến?"
"Sao? Sợ rồi?" Vẻ mặt Sư Tuyết Mạn khiêu khích.
Ngải Huy sờ sờ mũi, hôm nay Thiết nữu ăn phải thuốc nổ rồi? Hắn cười ha ha: "Ta sợ trả tiền cho ngươi không nổi!"
"Không sao, ta trả ngươi tiền!"
Sư Tuyết Mạn hừ lạnh một tiếng, lời còn chưa dứt, một ánh thương tuyết trắng đã xuất hiện ngay trước mặt Ngải Huy.
Mũi nhọn sắc bén nhọn đâm tới làm trán Ngải Huy đau nhức, Ngải Huy giật mình, đứa con gái này tới thật!
Hắn phản ứng rất nhanh, lật bàn tay lại, thảo kiếm tựa như roi quất lên cán thương, chân trượt sang một bên, cực nhanh vô cùng, một phen lên xuống hoàn thành trong nháy mắt, như nước chảy mây trôi.
Tuy rằng không chính diện cứng đối cứng với một thương của Thiết nữu, nhưng Nguyên lực từ thân thương vẫn khiến bàn tay Ngải Huy tê rần.
Hắn không dám vận dụng nguyên lực, nếu thanh thảo kiếm này nổ tung thì hắn sẽ không còn kiếm để dùng nữa.
"Quả nhiên không hổ là Lôi Đình Kiếm... Phi!"
Trong giọng nói Sư Tuyết Mạn thể hiện sự trào phúng, thân hình lệch đi, Vân Nhiễm Thiên bỗng dưng từ một phía khác đâm ra, vững vàng tỏa định Ngải Huy.
Âm thanh rung rinh ồ ồ, không khí rung động, rõ ràng ánh thương cách mình còn xa cả thước nhưng không khí giống như búa tạ đã dồn ép tới.
Ngải Huy hơi nín thở, hai mắt vụt sáng, thảo kiếm trong tay sáng lên ánh sáng nhạt, nghiêng nghiêng đâm chéo qua chỗ trống bên trái.
Xuy!
Như dao sắc rọc ngang vải, ánh thương rung động như chùy tựa như đâm phá túi nước để sức mạnh tiết ra ngoài.
Ngải Huy nhân cơ hội thoát khỏi tỏa định, thân hình nhoáng lên, như cá bơi thoát thân, ngoài miệng trêu: "Vậy có phải ngươi nên trả nhiều thêm một chút nữa hay không? Làm người đừng quá keo kiệt, ta đã cứu ngươi mấy lần đấy!"
Sư Tuyết Mạn cảm giác thấy Ngải Huy trơn không dính tay, lần đầu tiên nàng gặp đối thủ như vậy. Đấu pháp, kiếm chiêu của Ngải Huy đều hoàn toàn khác với những Nguyên tu khác.
Nhưng tính tình nàng càng bị ép càng hăng, lập tức cười nhạt: "Không thành vấn đề, đánh tốt còn có tiền boa!"
Song phương chiến đấu kịch liệt, hấp dẫn ánh mắt mọi người tới.
Đối diện Sư Tuyết Mạn chịu áp lực lớn hơn nhiều so với đối mặt mập mạp, ngoại trừ mấy chiêu lúc bắt đầu Ngải Huy lợi dụng Sư Tuyết Mạn chưa quen thuộc để chiếm chút lợi, nhanh chóng sau đó liền rơi xuống hạ phong.
Thương pháp của Sư Tuyết Mạn tên là 【 vân kình 】, sau khi phát hiện thấy kiếm thuật của Ngải Huy quỷ dị, nàng thay đồi chiến lược, những thương sau càng thêm thong thả trầm ngưng, tựa như đang trong nước, ánh thương bạch sắc như vụ khí màu trắng tụ quanh thân nàng không tiêu tan. Bạch sắc vụ khí rất nặng, thảo kiếm của Ngải Huy đánh trúng vụ khí, vậy mà phát ra âm thanh kim loại và đá va chạm vào nhau, tia lửa văng tung tóe.
Quầng sáng ánh thương trôi nổi theo chiêu thức nhìn phiêu dật kỳ thực thế như thiên quân, mỗi lần đón đỡ, cánh tay Ngải Huy đều tê dại, cơ hồ không cầm nổi kiếm.
Áp lực lên Ngải Huy vụt tăng, cơ hồ thở không nổi.
【 vân kình 】sinh ra quầng sáng nhìn như mây, kỳ thực ẩn chứa lực lượng cực kỳ kinh khủng. Một khi bị mây mù ánh thương nhấn chìm, liền sẽ bị ánh thương trầm trọng đến cực điểm nghiền ép, đánh tan.
Lúc đầu Sư Tuyết Mạn còn có chút lo lắng làm Ngải Huy bị thương, chẳng mấy chốc phát hiện Ngải Huy rất trơn trượt, trong lòng tan đi sầu lo, thương pháp càng thêm trầm ngưng.
Thiết nữu giống sắt thép hơn trước đây rồi!
Ngải Huy hiểm lại hiểm tránh thoát thân thương, nhưng vào lúc này, một luồng vụ khí to cỡ cánh tay đột nhiên tung lên, hóa thành một đám mây thương đâm tới Ngải Huy.
Ngải Huy đang giữa không trung, tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể đưa thảo kiếm nghênh đón vân thương.
Đang!
Cánh tay Ngải Huy chấn động, giống như chịu đựng một búa tạ, khí huyết toàn thân bị kiềm hãm, thân thể bay ngược ra ngoài.
Đáng chết hơn nữa chính là lôi điện lưu trong huyết nhục bị kích phát, cơ nhục toàn thân Ngải Huy cứng ngắc, mắt mở trừng trừng nhìn mình như cây thông đổ xuống mặt đất.
Phốc!
Đầu cắm