Ngải Huy bị vây khốn bên trong Thanh Hoa tỏa không thể động đậy.
Thanh Hoa nhìn mảnh khảnh lại dị thường cứng cỏi, trong lồng giam Thanh Hoa, lực lượng vô hình từ bốn phương tám hướng ép tới Ngải Huy.
Thanh Hoa chui từ dưới mặt đất lên, vị trí nối với mặt đất dị thường thô to, tựa như dây leo trăm năm tuổi, đầy những nếpgấp do năm tháng lưu lại.
Sư Tuyết Mạn giật mình: "Tuế Nguyệt tỏa!"
"Rất lợi hại chăng?" Mập mạp nghe thấy đại tỷ đầu cũng khiếp sợ, tức thì trong lòng giật nảy, quan hệ tới đại kế phát tài, lập tức gã cổ động tinh thần: "Rất có danh sao?"
Sư Tuyết Mạn nhìn không rời mắt đáp: "Rất lợi hại, không tính là nổi danh, bởi vì rất khó luyện."
Mập mạp vừa nghe vậy thì càng lo lắng hơn, nhìn kỹ một hồi, thì thầm: "Nhìn không ra được a, chỉ là một cái lồng cỏ a, ta cũng có thể lao ra được."
Sư Tuyết Mạn vẫn không có ý dời ánh mắt, trả lời rất thẳng: "Ngươi không xông ra nổi."
Mập mạp biết rõ đại tỷ đầu là người thực tế, gã không cảm thấy bị nhục nhã, gã lo lắng cho đại kế phát tài của mình, lên tiếng tranh luận: "Ta thấy có gì đâu a."
"Tại ngươi nhìn không ra điểm lợi hại." Sư Tuyết Mạn trước sau như một nói thẳng: "Những Thanh Hoa kia đâm sâu trăm mét trong lòng đất, cuồn cuộn không ngừng rút thủy nguyên lực trong lòng đất, tẩm bổ lớn mạnh bản thân, thủy sinh mộc. Chiêu này có tên gọi là Tuế Nguyệt tỏa, ý tứ là theo thời gian trôi nó sẽ càng ngày càng ổn định. Nếu như cảnh giới đại sư, Tuế Nguyệt tỏa được gieo xuống có thể trải trăm nghìn năm mà không mục nát. Trước đây họ từng dùng để giam cầm loại người tội ác tày trời."
Đối với tuyệt học của mỗi nhà, Sư Tuyết Mạn thuộc như lòng bàn tay, biết rất chi tiết.
Mập mạp nghe thế trợn mắt há mồm, hồi lâu nói: "Về sau ta phải đứng xa cái tên Mặt Trắng Nhỏ ra, nhà bọn họ quả nhiên biến thái quá! Khó trách ta nhìn ánh mắt hắn rất lạ."
Giọng Sư Tuyết Mạn không nhỏ, người khác nghe nói vậy, không khỏi động dung.
"Chiêu này thì ra rất có lai lịch a!"
"Cũng may mà đặt cược cho Chạng Vạng, lần này có thể kiếm một khoản nhỏ rồi!"
"Lần này Mập mạp lỗ lớn a, thua ngay cả quần cũng mất!"
...
Mập mạp có phần hoảng, nhưng vẫn mạnh miệng, hừ lạnh: "Các ngươi chả biết gì về A Huy, A Huy là người sắp chết cũng phải cắn xuống mấy khối thịt, Mặt Trắng Nhỏ muốn thắng A Huy, còn lâu lắm."
Mọi người nhận thấy mập mạp đang hoang mang đều cười ha hả.
Một chiêu này của Đoan Mộc Hoàng Hôn đã lập thế bất bại, mọi người có chút ước ao.
Mượn nhờ thiên địa nguyên lực, đối với người vừa mới bước vào cảnh giới Nội nguyên như bọn họ mà nói còn cách rất xa xôi, đó là thủ đoạn của Ngoại nguyên.
Tiến vào cảnh giới Nội nguyên, ngăn cách giữa người và thiên địa sơ bộ bị đánh vỡ, hiệu suất tu luyện gia tăng đại biên độ. Nhiệm vụ chủ yếu của cảnh giới Nội nguyên là mở rộng tám cung, làm cho tám cung trở nên cường đại hơn, nguyên lực trong cơ thể dư thừa hơn.
Tám cung mở rộng đến tình trạng không thể mở rộng thêm, nguyên lực trong cơ thể bão hòa sẽ gọi là đại viên mãn, sau đại viên mãn thì bước vào cảnh giới Ngoại nguyên.
Mà cái gọi là cảnh giới Ngoại nguyên là chỉ việc mượn nhờ lực lượng thiên địa nguyên lực.
So với thiên địa nguyên lực, Nguyên lực bên trong thân thể quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức không đáng kể. Nhưng mà muốn mượn nhờ thiên địa nguyên lực thì cần có mồi dẫn, mà cái mồi dẫn này chính là bản thân Nguyên tu.
Nguyên lực trong cơ thể càng hùng hậu sẽ dễ dàng kết nối với thiên địa.
Thủ đoạn này của Đoan Mộc Hoàng Hôn có trình độ cực cao, ngay cả Sư Tuyết Mạn cũng phải buột miệng tán thán.
Ở cảnh giới Nội nguyên đã có thể mượn nhờ thiên địa nguyên lực, có thể thấy thiên phú của Đoan Mộc Hoàng Hôn tuyệt hảo và tuyệt học 【 Thanh Hoa 】bất phàm.
Sư Tuyết Mạn nhìn thoáng qua Ngải Huy trong lồng giam, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Tuy rằng Đoan Mộc Hoàng Hôn chiếm thượng phong, nhưng mập mạp nói không sai, thúc thủ chịu trói không phải là phong cách của tên hỗn đản này.
Toàn bộ học viên đều đánh giá thấp trình độ Đoan Mộc Hoàng Hôn coi trọng Ngải Huy.
Dù Ngải Huy bị giam giữ, thoạt nhìn không có chút cơ hội lật bàn nhưng Đoan Mộc Hoàng Hôn lại không dám thả lỏng. Gã té ngã bởi Ngải Huy nhiều hơn tất cả mọi người, lý giải về Ngải Huy cũng nhiều hơn người khác. Có quá nhiều lần gã cho rằng mình nắm chắc thắng lợi, kết quả lại bị Ngải Huy chơi cho một vố.
Đoan Mộc Hoàng Hôn cuồng thì cuồng nhưng chả ngốc.
Gã không chút nào keo kiệt Nguyên lực trong cơ thể, các loại Thanh Hoa tựa như dây leo ra hoa, từ trên lồng giam mọc ra, chui vào trong đó.
Trong nháy mắt, lồng giam đã bị hoa văn Thanh Hoa dày đặc chi chít nhấn chìm.
Khi một ngọn núi cỏ cây cao mười lăm mét xuất bên trong sân, mọi người đều trợn mắt há mồm, sống lưng ai nấy phát lạnh.
Cừu oán giữa hai người lớn cỡ nào a...
Hô, hô, hô...
Trên bầu trời, âm thanh Đoan Mộc Hoàng Hôn thở hổn hển nghe được rõ ràng, Nguyên lực trong cơ thể tiêu hao hầu như không còn, nhưng mà lúc này gã không có chút cảm giác trống rỗng nào, gã chỉ cảm giác vô cùng thư sướng, toàn bộ phiền muộn đã quét sạch.
"Ha ha ha ha..."
Tiếng cuồng tiếu vang vọng quanh sân.
Đoan Mộc Hoàng Hôn căn bản không nghĩ sẽ giằng co với Ngải Huy, gã biết rõ ưu khuyết giữa địch ta. Tuy rằng nguyên lực của mình dư thừa hơn, nhưng so về khả năng chiến đấu lâu dài thì mình kém xa Ngải Huy.
Gã tỉ mỉ tính toán chiến lược chiến đấu.
Lợi dụng ưu thế không chiến, xuất kỳ bất ý mở ra【 Tuế Nguyệt tỏa 】mà mình mới lĩnh ngộ. Với sự chênh lệch về đẳng cấp thật lớn của【 Tuế Nguyệt tỏa 】có thể toàn diện áp chế Ngải Huy, sau đó dồn tất cả nguyên lực đẩy vào trong chiến đấu giải quyết dứt điểm.
Gã thủy chung âm thầm lưu ý đặc điểm Ngải Huy chiến đấu.
Trong đó có một điểm được Đoan Mộc Hoàng Hôn nhìn làm thiết luật, gã đã nghiệm chứng rất nhiều lần. Giao thủ với Ngải Huy cực kỳ kiêng kị chiến thuật kéo dài, tên gia hỏa này chính là một con gián, nếu như không thể một cái tát đập chết hắn, khi chiến đấu tiến vào giai đoạn giằng co, người thắng sau cùng nhất định là Ngải Huy, chưa từng có ngoại lệ.
Cuồng tiếu một lúc lâu, Đoan Mộc Hoàng Hôn mới ngừng tiếng cười.
"Không có biện pháp, nguyên lực của ta đã tiêu hao hết rồi, không có biện pháp cứu ngươi ra. Ngươi hưởng thụ cho tốt, chờ ta khôi phục nguyên lực mới có thể triệt bỏ thứ khó chơi này."
Giọng điệu Đoan Mộc Hoàng Hôn tràn đầy vẻ lực bất tòng tâm, trong lòng là cười bể bụng rồi.
Quả thực hoàn mỹ!
Cái lồng giam này được Đoan Mộc Hoàng Hôn gieo xuống bao nhiêu Thanh Hoa? Chính gã cũng không biết, những Thanh Hoa này sẽ không ngừng công kích Ngải Huy, không ngừng phút giây nào. Tuy rằng sẽ không phải lo lắng về tính mạng Ngải Huy, nhưng cái quá trình này tuyệt đối cực kỳ "Hưởng thụ" !
Đoan Mộc Hoàng Hôn chậm rãi bay xuống mặt đất trong ánh mắt tràn đầy kính nể của các học viên.
Cảnh giới Nội nguyên vậy mà lại có thể thi triển được