Bầu không khí trong Thành chủ phủ bận rộn khẩn trương, toàn bộ chín cây kim châm đã chế tạo xong khiến cho ai nấy đều phấn chấn và cũng cảm thấy áp lực cực lớn. Một khi hành động tiếp theo khởi động thì không cho phép xuất hiện bất cứ vấn đề gì bất thường.
Để tận dụng thời gian, chỗ tiếp điểm ở hố sụp kia giao cho mấy người Ngải Huy, tám tiếp điểm khác, thành chủ đều phái đội ngũ trinh sát.
Các đội ngũ liên tục trở về báo cáo, đều là tin tức tốt.
Kế hoạch "Lấy thành làm vải " là trục của toàn bộ Tùng Gian thành, thành chủ và viện trưởng đều đặt kỳ vọng rất cao vào nó. Nói thật, kéo dài đến bây giờ đã vượt quá xa mong muốn, điều này giúp họ có đủ thời gian hoàn thành kế hoạch "Lấy thành làm vài".
May mà liên tục có tin tức tốt, tâm tình viện trưởng cũng tốt hơn không ít, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng: "Bây giờ chỉ còn chờtin tức phía bên Ngải Huy thôi."
"Đúng vậy, chỉ còn clại bọn nó." Trong giọng nói của Thành chủ Vương Trinh xen lẫn nỗi niềm cảm khái, có thể đi tới ngày hôm nay, những gian khổ phải trải qua chỉ có bọn họ mới biết.
"Ta không ngờ ngươi lại giao nhiệm vụ ở hố sụp cho mấy người Ngải Huy." Viện trưởng cũng có phần cảm khái, hiện tại ông ta khá là tín phục đối với Vương Trinh, không có mấy lần lựa chọn trong thời khắc then chốt của Vương Trinh thì tình huống chỉ tệ hơn nữa.
Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Vương Trinh cười hà hà: "Muốn để Ngải Huy làm chút chuyện cũng thật không dễ. Ngươi xem lần nào chúng ta không phải dung Thiên huân khen thưởng thì cũng là công pháp để mê hoặc, khắp Tùng Gian thành không có ai kiếm được nhiều hơn hắn."
Viện trưởng cũng cười ha hả: "Ngươi vậy cũng ngon rồi, chí ít thì hắn lập công rồi mới được ngươi khen thưởng. Ngươi chưa thấy sắc mặt hắn khi thảo luận điều kiện với ta đâu, tuyệt đối lục thân không nhận!"
Khuôn mặt Vương Trinh lóe lên tiếu ý: "Cho nên ngươi nói hắn không nguyện ý chủ động rước chuyện vào người, ta không đồng ý mà được?"
"Chỉ không biết tình huống sẽ thế nào nữa." Mặt Viện trưởng hiện lên nỗi lo lắng: "Ta phải đi cùng bọn nó."
"Yên tâm đi." Vương Trinh khuyên: "Hiện tại đã bắt đầu nhìn không thấu thực lực của Ngải Huy. Còn có cả Sư Tuyết Mạn đi cùng thì có thể xảy ra chuyện gì? Hơn nữa tiểu tử kia quá bình tĩnh, có phong độ của một đại tướng. Chúng ta có thể thủ đến bây giờ, công lao lớn nhất không phải ngươi ta, mà là hắn."
Viện trưởng gật đầu.
Nếu không có Ngải Huy, hậu quả từ trận chiến trên đường cái thiết tưởng không thể chịu nổi. Trận chiến lao xuống ở hố sụt, nếu như không phải Ngải Huy nhắc nhở thì cũng tuyệt đối sẽ không có kết quả như bây giờ. Lúc đó chỉ cần hơi chần chừ, kết quả sẽ khác hẳn.
Hai lần trong thời khắc mấu chốt, đều là Ngải Huy ngăn cơn sóng dữ.
"Loạn thế xuất anh hùng a." Vương Trinh tràn đầy cảm xúc thốt: "Nhìn tiểu tử kia từng bước một đi lên, từ một học viên biến thành 【 Lôi đình kiếm huy 】, chúng ta thực sự già rồi, sau này thiên hạ là của những người trẻ tuổi bọn nó."
Viện trưởng thở dài nói: "Đúng vậy, hiện tại ta chỉ hy vọng bọn hắn đều có thể nguyên nguyên vẹn vẹn rút khỏi Cảm Ứng tràng."
"Sẽ là vậy." Giọng Vương Trinh dị thường khẳng định: "Chúng ta kiên trì đến bây giờ, nhiều người hi sinh không phải để thất bại. Đợi khi mấy người Ngải Huy trở về, chúng ta sẽ khởi động việc đóng kim châm ngay."
Trong thế giới hắc ám dưới nền đất, sông dung nham cuồn cuộn thỉnh thoảng bắn tung lên đốm lửa sáng ngời.
Hai thân ảnh lướt đi cực nhanh, một nam một nữ, tốc độ hai người giao thủ cực nhanh, màu xanh tiễn mang và hồng sắc huyết quang không ngừng va chạm trong không trung. Nữ tử mặc hồng y, thân pháp cực kỳ quỷ dị, tựa như quỷ mị chợt hiện chợt biến mất trong không trung. Nam tử cầm cung tên đuổi theo sau không rời, thân hình nhanh như thiểm điện.
Nơi hai người đi qua, cát bay đá chạy, sông dung nham thỉnh thoảng bị bọn họ đánh tung lên mưa lửa đầy trời.
Vẫn có thể nhìn ra được, hai người không dám liều quá mức. Nơi này là trong lòng đất cách mặt đất hơn mấy nghìn mét. Nếu mạnh tay quá, gây sụp đổ phạm vi lớn thì hai người đồng thời bị chôn vùi. Thực lực hai người có cao hơn nữa mà trong tình huống bị chôn sống, chắc chắn không còn khả năng sống sót.
"Úc bộ thủ đuổi theo tiểu nữ tử năm ngày, chẳng lẽ sinh lòng ái mộ tiểu nữ tử rồi sao? Mà mãi không muốn rời."
Âm thanh Hồng y thiếu nữ cười khẽ quanh quẩn khắp nơi trong nham thạch, một vệt tên màu xanh từ phía sau chui vào thân thể thị, lại không bị cản trở chút nào xuyên thấu qua, chìm vào trong nham thạch. Thân ảnh màu đỏ trở nên nhạt trong không trung, thì ra là tàn ảnh.
"Là phó bộ thủ."
Úc Minh Thu nghiêm trang chỉnh sửa câu nói sai của đối phương, cung trong tay không cài tên. Như tia chớp nhoáng lên, một vệt tên liền chìm vào thân ảnh màu đỏ vừa mới hiện lên ở một chỗ khác, nhưng lại xuyên qua thân ảnh chìm vào vách tường.
Khi hắn tìm kiếm lung tung, vừa đẹp đụng phải Hồng y thiếu nữ, lập tức phát hiện lực lượng của Hồng y thiếu nữ có rất nhiều điểm liên quan tới huyết độc liền theo sát không ngừng.
Sự xuất hiện của Hồng y nữ tử xác minh một vài suy đoán trong lòng hắn, Cảm Ứng tràng bùng phát Huyết độc quả nhiên là một âm mưu! Vốn hắn định bắt đối phương, moi từ miệng đối phương một ít tin tức về thế lực đứng sau, nhưng thực lực của đối phương khiến hắn thất kinh.
Hai người giao thủ đã năm ngày năm đêm, nhưng đến tận bây giờ, song phương vẫn ngang tay!
Úc Minh Thu có lòng tin cực lớn vào thực lực của mình, để trở thành phó bộ thủ của một bộ, đưa mắt nhìn khắp Ngũ Hành Thiên, thực lực của hắn cũng có tiếng có tăm.
Tự tin tràn đầy, Úc Minh Thu nhanh chóng phát hiện, thực lực của đối phương vậy mà lại không dưới hắn.
Nhưng hắn kinh dị hơn cả là trong cơ thể đối phương không phải nguyên lực, mà là một loại lực lượng hắn phi thường xa lạ. Huyết độc, huyết tai, thần bí nữ tử, lực lượng không biết, bối cảnh dày đặc sương mù...
Lòng Úc Minh Thu chấn động khó tả, hắn biết mình đã chạm vào sát biên giới sự thật.
Vô luận như thế nào, hắn cũng phải bắt được đối phương, Hồng y thiếu nữ yêu mị dị thường này là đầu mối lớn nhất hiện nay.
Úc Minh Thu tựa như được tiêm thuốc kích thích bèn cuốn lấy đuổi theo đối