Thanh Hoa không ngờ nở ra rồi khép lại, những sợi dây leo xanh xanh xinh đẹp bất ngờ xuất hiện khắp nơi, đâm chồi sinh trưởng, những đóa hoa xanh mềm mại quyến rũ, nở rộ rực rỡ, như một bức tranh thuỷ mặc tú lệ.
Những đóa hoa ấy rất đa dạng, có cúc sung mãn rực rỡ, có mẫu đơn kiều diễm hào phóng, có mai mảnh khảnh thanh tao, có lan nồng nàn thanh nhã, chủng loại phong phú nhưng nở rất cân đối hài hòa với nhau.
Chỉ có đám đội viên biết, mỗi loại hoa là một hàm ý khác nhau.
Chiến trường hỗn loạn, ngay lập tức trở nên ngay ngắn rõ ràng, khiến độ uy hiếp của họ tăng gấp bội.
Huyết tu cũng mơ hồ cảm nhận được sự biến hóa, từ vũng bùn, bọn hắn hình như đã bước sang cối xay thịt.
Công kích của địch nhân tăng mạnh, mà sự phản kích của bọn hắn, lại thỉnh thoảng gặp trúc trắc.
Những sợi dây leo xanh tươi đã biến thành những sợi xúc tu của quái vật.
Cả đám huyết tu không ai không có vết thương, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại làm gia tăng cảm nhận về nguy hiểm.
Sao đội Viện Giáp số một lại trở nên lợi hại như vậy?
Không ai chấp nhận nổi sự thật này. Bọn hắn biết đội Viện Giáp số một, có một số đã từng giao thủ với đội này, biết thực lực của họ, thế nên bọn hắn rất tự tin.
Nhưng bây giờ thế cục lại hoàn toàn xoay chuyển.
Làm sao chúng mạnh được đến thế?
Một Huyết tu không còn chịu nổi, bắn tín hiệu cầu cứu.
Thiếu nữ áo đỏ cũng nhìn ra Điền Khoan không ổn, thở dài: "Đáng tiếc."
Nghiêm Hải sửng sốt: "Tiểu thư đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc cho Điền Khoan."
"Điền Khoan đại nhân?" Nghiêm Hải giật mình: "Không lẽ tiểu thư cho là Điền Khoan đại nhân sẽ thất bại?"
Nghiêm Hải sợ Điền Khoan tới tận xương tủy, hắn đã nhiều lần nhìn thấy Điền Khoan nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa. Trong lòng hắn, Điền Khoan đại nhân chẳng những có thực lực sâu không lường được, mà đầu óc mưu lược cũng đáng sợ không kém. Một cường giả vừa có dũng vừa có mưu, làm sao thua được?
Tuy cục diện trước mắt hiện đang lâm vào giằng co, nhưng nhìn kiểu nào cũng không ra Huyết tu sẽ thất bại. Sao Tiểu thư lại bảo Điền Khoan đại nhân sẽ thất bại?
Nghiêm Hải không bao giờ muốn Điền Khoan đại nhân thất bại, vì Điền Khoan đại nhân đối với hắn không tồi.
"Biết chúng ta cần cái gì không?" Thiếu nữ áo đỏ bỗng đổi chủ đề.
Nghiêm Hải không hiểu từ "Chúng ta" kia là chỉ Thần tu, hay là chỉ tiểu thư với Điền Khoan đại nhân, hắn không dám hỏi, chỉ dám cung kính lắng nghe.
"Là nội tâm." đôi mắt Thiếu nữ áo đỏ thẫm hẳn đi: "Nguyên tu tu luyện, là đi từng bước, bọn họ cần phải có tư chất, bước bắt đầu đã cao hơn người ta, sau đó luyện dần, nước chảy đá mòn. Còn đạo của Thần tu chúng ta thì khác. Chúng ta không cần tư chất, cơ thể ngươi có yếu kém cũng chẳng sao. Chúng ta lúc nào cũng có thể mất mạng. Cái chúng ta cần là ngộ tính, sinh tử thay đổi thất thường, chúng ta chỉ cần tu tâm. Thế sự nhân tình, chỉ cần giữ được bản tâm của mình, thì mọi điều đều là thoảng qua như mây khói, nhưng nếu tâm thần dao động, thì mây khói chính là ngàn vạn sát cơ. Hữu tử vô sinh. Ngươi phải nhớ kỹ, chênh lệch ngộ tính cũng không sao cả, chỉ cần bản tâm ngươi không thay đổi, ngươi cũng không bao giờ ngã xuống."
Nghiêm Hải cái hiểu cái không, nhưng hắn biết tiểu thư đang chỉ điểm cho mình, trong lòng rất là cảm kích. Cung kính nói: "Ơn Tiểu thư chỉ điểm, tiểu nhân ghi nhớ!"
"Ta chỉ là bất chợt ngộ ra một chút mà thôi." Thiếu nữ áo đỏ khẽ cười: "Phải cảm ơn Điền Khoan, nếu không nhờ hắn, ta đâu có ngộ ra được."
Nghiêm Hải ngu ngơ, hắn không hiểu tiểu thư cảm ngộ thì có liên quan gì tới Điền Khoan đại nhân. Hắn biết mình trình độ quá thấp, mấy điều này bây giờ hắn chưa hiểu được, nhưng những gì tiểu thư nói hôm nay, sau này nhất định sẽ rất lợi hại, rất có ích lợi cho mình.
Hắn không dám phân tâm, cố gắng nhớ kỹ từng lời vừa rồi của tiểu thư.
Thiếu nữ áo đỏ lại trở về bình thường, mỉm cười: "Có điều Điền Khoan tính tình tàn nhẫn, nhất định không chịu thua dễ dàng như thế."
"Tiểu thư, chúng ta..." Nghiêm Hải do dự: "Có cần tới giúp Điền Khoan đại nhân hay không?"
"Giúp?" Thiếu nữ áo đỏ lắc đầu: "Hắn không cần giúp."
Nghiêm Hải ngậm miệng.
Thiếu nữ áo đỏ khẽ liếc Nghiêm Hải: "Điền Khoan tâm chí dao động, chắc là bị thương làm cả người mệt mỏi. Tí nữa hắn hồi phục tinh thần lại, nếu hắn vẫn còn muốn tiếp tục tiến tới, trận chiến này nhất định sẽ thắng, nếu không hắn sẽ chết."
Nghiêm Hải há hốc miệng: "Vì sao không thể tạm rút lui, để sau này Đông Sơn tái khởi?"
"Bởi vì đây là con đường hắn chọn." Thiếu nữ áo đỏ có vẻ xuất thần: "Lúc nào hắn cũng tự đưa mình ra đặt cược, đi được đến ngày hôm nay, chính là nhờ sự kiên quyết đó của hắn, chỉ có đi qua con đường huấn luyện bằng máu, tìm đường sống từ trong chỗ chết. Nếu bỏ chạy, mất đi nhuệ khí, hắn sẽ thua ngay. Đến lần chiến đấu tiếp theo, hắn chết chắc."
Một câu cuối cùng, thiếu nữ áo đỏ nói rất chắc chắn.
Nghiêm Hải run người, cảm thấy Thần luyện chi đạo, thực là quỷ dị khó lường.
"Có câu này ngươi phải nhớ kỹ." Thiếu nữ áo đỏ buồn bã nói.
Nghiêm Hải vội vàng cung kính cúi đầu: "Thỉnh tiểu thư ban cho."
"Con đường mình đã chọn, có quỳ cũng phải lết đến nơi."
Nghiêm Hải rung động. Một câu này vang dội trong đầu hắn, trong lòng hắn chợt có điều ngộ ra, Huyết Khí trong cơ thể trào lên cuồn cuộn. Nghiêm Hải ngây người không nhúc nhích.
Thiếu nữ áo đỏ liếc qua, rồi quay đi, tiếp tục xem trận chiến.
Sắc mặt Điền Khoan xanh mét.
Hắn vốn cho