Điền Khoan không hề từ bỏ.
Hắn là kẻ bò ra từ trong đống người chết, đã từng trải qua những thời điểm gian nan gấp nhiều lần so với bây giờ, nên khó khăn hiện tại không đủ làm hắn tuyệt vọng.
Huyết tu dưới tay hắn còn lại mười sáu tên, trong đó một nửa bị thương.
Sức sống của Huyết tu ngoan cường hơn Nguyên tu, nhưng bị thương lại làm sĩ khí sa sút, liên tục thất bại, đối với những thương binh này là một đả kích to lớn. Huyết tu bỏ trốn khá nhiều, họ không muốn trở thành bia đỡ đạn cho Điền Khoan. Đám Huyết tu này là được tuyển chọn rất kỹ lưỡng từ mấy ngàn thương binh, có trực giác với sinh tồn cực kỳ nhạy cảm.
Bọn họ nhanh chóng nhận ra quá trình Điền Khoan khống chế họ có chỗ sơ hở, lập tức lợi dụng nó để bỏ trốn.
Đồng bọn trốn thoát, là sự đả kích tinh thần rất lớn đối với những Huyết tu còn lại. Họ vốn không hề trung thành, chỉ cần có cơ hội, họ cũng sẽ tìm đủ mọi cách để thoát khỏi sự khống chế của Điền Khoan.
Rốt cuộc là vấn đề nằm ở chỗ nào?
Điền Khoan trong lòng buồn bực, từ hồi tiến vào Tùng Gian Thành cứ như bị trúng tà, làm gì cũng không thuận lợi.
"Đại nhân, mặt của ngài?"
Bỗng nhiên, một tên Huyết tu kinh dị kêu lên.
Mặt? Mặt làm sao?
Điền Khoan giơ tay lên sờ mặt, thấy ướt nhẹp, bàn tay hắn cứng đờ.
Các Huyết tu đều nhìn Điền Khoan, ngơ ngác.
Điền Khoan nhìn xuống bàn tay, ngón tay dính đầy máu đỏ sậm, bốc mùi hôi thối. Hắn sợ hãi, bàn tay run run.
Không cần nhìn, hắn cũng biết Huyết văn trên má hắn đã vỡ, huyết dịch chính là từ chỗ vỡ đó chảy ra.
Đoạn văn!
Điền Khoan đầu óc trống rỗng, không ngờ đoạn văn trong truyền thuyết lại xảy ra trên người mình.
Da hắn nhanh chóng bị mất nước, khô héo hẳn đi, những nếp nhăn giăng đầy, tóc đen chuyển thành xám trắng. Những bắp thịt cường tráng teo tóp lại, sống lưng thẳng tắp cong đi, trong chớp mắt, Điền Khoan già hẳn đi mấy chục tuổi.
Đám Huyết tu điên cuồng lùi về sau, ai cũng sợ hãi nhìn Điền Khoan, như đang nhìn thấy quái vật.
Bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng chính vì vậy, mới làm họ càng thêm sợ.
"Đoạn văn tử huyết, tại sao? Tại sao đoạn văn tử huyết?"
Giọng nói già nua khô khốc đầy sợ hãi và kinh hoàng, giọng nói của Điền Khoan như biến thành của một người khác.
Sợ hãi, vô cùng sợ hãi, Điền Khoan như dã thú rơi vào khốn cảnh.
Đoạn văn là chuyện Huyết tu sợ nhất, có nghĩa tu luyện đã đi vào lạc lối, cảnh giới sụp đổ, Huyết văn bắt đầu gãy vỡ. Huyết văn là cội nguồn sức mạnh của Huyết tu, một khi Huyết văn bắt đầu vỡ, sức sống tràn trề trong máu sẽ từ từ biến mất, máu đỏ sẽ thẫm dần đi, khi nó trở thành nước trong suốt, cũng là lúc Huyết tu tử vong.
Chỉ khi tu luyện bị sai lầm nghiêm trọng, mới xuất hiện việc Huyết văn bị vỡ.
Nhưng mình sai ở đâu?
Điền Khoan buộc mình phải tỉnh táo, mặc kệ đám Huyết tu đang bỏ chạy tứ tán.
Từ Điền Khoan, đám Huyết tu nhận ra, con đường làm Huyết tu không hề dễ dàng, mà vô cùng nguy hiểm.
Nguyên tu tuy tốc độ tu luyện chậm hơn, nhưng vô cùng an toàn, không bao giờ xảy ra chuyện như vậy.
Bọn họ không biết Điền Khoan sẽ ra sao, nhưng biết hiện giờ hắn cực kỳ yếu.
Mấy tên Huyết tu nhìn Điền Khoan chằm chằm, sự thù hận dâng đầy trong mắt.
Tất cả Huyết tu, không một ai cảm kích Điền Khoan, chỉ có thù hận.
Nhưng Điền Khoan thường ngày quá ác, họ đều sợ hắn còn lưu lại hậu thủ, nên vẫn còn do dự, từng bước từng bước một lùi lại, thấy Điền Khoan như không phát hiện ra, thì nhanh chóng xoay người chạy vào trong rừng.
Điền Khoan không ngừng cẩn thận nhớ lại mọi hành động của mình thời gian qua, bỗng nhiên thức tỉnh.
Tại sao mình cảm thấy từ hồi tiến vào Tùng Gian Thành thì luôn không thuận lợi? Nguyên nhân là từ lúc mới bắt đầu, mình đã chọn sai đường, mượn nhờ vào ngoại lực là chuyện xưa nay mình chưa từng làm. Nhìn qua thì mình luôn chiếm được tiên cơ, sắp xếp thỏa đáng, kỳ thực thì thật đáng tức cười, nhìn những kẻ bỏ trốn kia mà xem, trong mắt đầy thù hận, chỉ hận không thể ngàn đao bầm thây hắn.
Từ khi nào thế nhỉ?
Là từ khi bắt đầu đánh nhau với cái tên kia của Binh Nhân Bộ, mình bị thương, tâm chí bị dao động. Đến khi thấy Úc Minh Thu đánh trọng thương Tư Đồ Chung, mình trở nên sợ hãi. Tiến vào Tùng Gian Thành, âm hưởng của cuộc chiến trường nhai làm mình mất đi nhuệ khí.
Cứ tự bước lùi từng bước một, sự sợ hãi dần chiếm cứ trái tim, làm bản thân ngày càng do dự. Mượn nhờ ngoại lực, có nghĩa đã mất đi niềm tin đối với bản thân.
Đây chính là Tâm Ma.
Tâm Ma sinh sôi, tâm chí dao động, ảnh hưởng đến tất cả.
Sinh tử huyền ảo, Huyết Linh lực thay đổi, cân bằng bị đánh vỡ, cảnh giới tan vỡ, Huyết văn vỡ ra.
Mắt Điền Khoan lại sáng trong, tay trái chống xuống, hơi nghiêng về phía trước, tay phải nắm chặt, quay người, đuôi rung lên một cái.
Đùng!
Tiếng vang giòn như rang đậu, xương đuôi sáng lên một đoàn huyết quang.
Từng đoạn cột sống sáng lên, từng cái một kêu lên giòn giã, huyết quang sáng rực.
Điền Khoan đứng dậy, sống lưng lại thẳng tắp, nếp nhăn trên mặt biến mất, da lại đầy lên, bóng loáng, chỉ có mái tóc vẫn trắng phơ như tuyết.
Chuy huyết là hắn vật bảo mệnh của hắn.
Hắn là Thần vệ, tu luyện chính là thân thể. Thường ngày trong tu luyện, đều sẽ chứa đựng một tia tinh huyết ở bên trong xương sống, chính là chuy huyết. Hắn chỉ là tích lũy để dự phòng, không ngờ có ngày thực cần dùng đến nó.
Hắn tu luyện lâu như vậy, qua từng vòng Huyết Luyện, chỉ ngưng tụ được một sợi chuy huyết.
Tuy