Ngải Huy quen cửa quen nẻo đi vào một cửa hàng.
Ông chủ vừa nhìn thấy Ngải Huy, lập tức đi ra bắt chuyện: "Vương lão đệ!"
"Đồ ta muốn đã tới chưa?" Ngải Huy đặt tên giả là Vương Hàn, để kỷ niệm sư phụ sư nương.
"Tới rồi tới rồi, đồ Vương lão đệ ngươi muốn, lão ca ta nhất định phải nghĩ mọi cách chứ." Mặt ông chủ tròn xoe, mắt nhỏ như hột đậu xanh đầy vui vẻ, khi nói chuyện gương mặt rất sinh động.
Ngải Huy không coi thường ông ta chút nào, hắn ở Ninh Thành ở gần ba năm, mà còn chưa thăm dò ra được sâu cạn của đối phương.
Ninh Thành có nhiều thương hội, không cái nào là bối cảnh đơn giản. Đáng tiếc Thanh Dạ thương hội chỉ chuyên làm ăn lớn, nếu không đã chọn Hải Ninh thương hội.
Ông chủ mang ra một cái rương, đặt lên quầy, đẩy tới trước mặt Ngải Huy.
Ngải Huy mở rương, hơi lạnh phả ngay vào mặt, một khối băng hình vuông hiện ra. Mặt băng óng ánh long lanh, tỏa khí lạnh trắng đục. Bên trong khối băng, là một đóa hoa đen kịt.
"Tinh Trầm Mặc Vân, một trong những loại tốt nhất, mạnh hơn mặc vân bình thường, cường độ rất mạnh. Nó rất nặng, không thích hợp để làm vân dực, nhưng rất thích hợp để chế thành khiên cỡ nhỏ, tay tay thuẫn, hoặc áo giáp. Ưu thế của nó là có thể làm thành hình gì cũng được, nhưng khuyết điểm là lực phòng hộ hơi yếu so với những vật liệu chuyên làm đồ phòng hộ."
Ông chủ thao thao bất tuyệt, vật liệu gì lão cũng thuộc như lòng bàn tay. Ngải Huy thích nhất là ông chủ này không chỉ nói tới ưu điểm của sản phẩm, mà khuyết điểm cũng nói rất rõ ràng, là một thương nhân có lương tâm.
"Bao nhiêu tiền?" Ngải Huy đóng rương, hỏi.
"Hai mươi vạn Kim Nguyên lực hoặc Thủy Nguyên lực. Nếu Hỏa Nguyên lực hay Thổ Nguyên lực, chỉ cần mười vạn."
"Được. Thanh toán luôn, hay là dùng Lang Hào tiễn?" Ngải Huy gật đầu, giá cả không mắc. Ninh Thành gần Thải Vân Hương, đội buôn qua lại nhiều, nên đặc sản của Thải Vân Hương không mắc.
Bây giờ loại tiền tệ mạnh nhất Ngũ Hành Thiên là Nguyên lực và Huyết tinh.
Tiền tệ thời trước chiến tranh đều không dùng được nữa, Nguyên lực nhanh chóng thay cho tiền tệ. Dù để tu luyện, hay chiến đấu hay khôi phục, thì cũng cần nhiều Nguyên lực, nên Nguyên lực mới trở thành đồng tiền mạnh.
Hỏa Thổ Nguyên lực do Hỏa Liệu Nguyên và Hoàng Sa Giác rơi vào tay giặc mà trở nên khan hiếm, giá trị tăng cao.
Sau khi Thần chi huyết mở rộng nuôi dưỡng Huyết Thú, sản lượng Huyết tinh tăng vọt, trở thành tiền tệ của Thần chi huyết.
Thế sự kỳ diệu như vậy, tuy Thần chi huyết với Ngũ Hành Thiên là đối thủ một mất một còn, nhưng lại sử dụng tiền tệ của đối phương. Huyết tinh hỗ trợ Nguyên tu tu luyện, còn Thần tu lại cần Nguyên lực để tu luyện.
"Lang Hào tiễn!" Ông chủ không chút do dự, cười đến nở hoa, lão chính là chờ câu nói này.
"Hai mươi cái Lang Hào tiễn, mấy ngày nữa sẽ đưa tới." Ngải Huy nói.
Lang Hào tiễn là bản thăng cấp của Thỏ Hào Tiễn, uy lực lớn hơn hẳn, đương nhiên giá cả cũng cao hơn.
"Không vội không vội." Ông chủ cười híp mắt: " Lang Hào tiễn của Lão đệ lợi hại lắm, nhưng mà cái tên không hay, Lang Hào nghe phổ thông quá. mọi người đã đặt cho nó cái tên mới hay lắm, tên là Dạ Điểm Kiến."
"Dạ Điểm Kiến?" Ngải Huy mơ hồ.
"Ha ha ha, cái mũi tên đó, một mũi tên bắn ra, mấy vạn điểm liền không còn. Như thế mới quý, không tới lúc sống còn ai cam lòng dùng tới? Dù có muốn dùng, cũng phải càng muộn càng tốt, cho nên mới có tên là Dạ Điểm Kiến (tức là ‘đến tối nay sẽ thấy’)." Ông chủ cười.
Ngải Huy vui vẻ: "Dạ Điểm Kiến, tên hay thật."
"Lão đệ, có thể tăng sản lượng sản xuất nó không?" Ông chủ bắt đầu kêu khổ: "Mỗi tháng mới có một ít, ngay cả khách quen cũng không đủ cung cấp. Ta không có hi vọng dựa vào nó kiếm tiền, chỉ muốn không đừng đắc tội người ta thôi. Tháng trước, một khách quen mười năm rồi tới mua không có, suýt chút nữa đập sụp luôn cái tiệm nhỏ này của ta. Thực không đắc tội ai được a, dù giá có cao thêm tí, cũng được."
Ngải Huy khinh bỉ: "Đừng tưởng ta không biết ngươi bán bao nhiêu một cái. Một cái ngươi kiếm lời ít nhất 10 ngàn điểm, kiếm còn nhiều hơn ta. Ông chủ, không phải chuyện của ông thì ông nói đâu có xót, ta còn có một cái đạo tràng phải lo cho đấy."
"Cái đạo tràng đó á?" Lần này tới lượt lão bản khinh bỉ: "Kiếm ra được mấy đồng tiền? Có được mấy học sinh? Cái đó đâu phải là làm việc đàng hoàng! Ta bảo này, còn không bằng thừa dịp chiến tranh kiếm thêm một chút Nguyên lực đi. Không có thứ gì bằng Nguyên lực. Có nhiều Nguyên lực, vết thương trên người ngươi cũng chữa khỏi sớm hơn, còn trẻ như vậy, đừng có để bị lụi tàn như thế."
Ngải Huy đã mua khá nhiều thuốc ở chỗ lão, cũng không hề giấu chuyện mình bị thương.
Ngải Huy chỉ cười, không trả lời, vết thương trên người hắn Nguyên lực nhiều đâu có giải quyết được. Hắn với Lâu Lan tới giờ còn chưa tìm ra đóa mai đỏ đó là cái gì, nó giống như vật ký sinh, nuốt hết nguyên lực của Ngải Huy, giảm hẳn tốc độ tu luyện của hắn. Nhưng quái lạ là nó cũng không ngừng cải thiện thân thể cho hắn.
Sức mạnh, độ bén nhạy, độ phản ứng của Ngải Huy đều tăng nhanh chóng mặt, mà tăng mạnh nhất là khả năng hồi phục. Giống như Ngải Huy có được khả năng hồi phục của Huyết tu, vết thương của hắn lành lại cực nhanh, thậm chí còn không để lại sẹo.
Ngày nào chưa giải quyết được đóa hoa mai, cái mạng nhỏ của hắn vẫn còn nằm trong tay cô gái đó.
Một cô gái đẩy cửa đi vào tiệm: "Ông chủ, có Dạ Điểm Kiến không?"
Ông chủ nháy mắt với Ngải Huy, Ngải Huy cười, xách cái rương quay người định đi.
"Xin lỗi, mua Nhật Dạ là phải hẹn trước, cách thức sản xuất nó quá phức tạp, nên sản lượng ít