Tô Thanh Dạ chưa bao giờ biết mình có một bà dì.
Hắn chỉ biết dì từ Ngân Thành đến, cha nói dì rất có bản lĩnh, bảo hắn đi theo dì học hỏi, dì sẽ chỉ điểm thêm cho hắn tu luyện. Chỉ điểm hắn tu luyện? Tô Thanh Dạ không chút phản đối. Kế hoạch tu luyện Phu tử an bài cho hắn, tới giờ hắn còn chưa hoàn thành được một nửa. so với hai bạn cùng học Chu Vấn và Hoa Tiểu Vân, hắn đã chậm hơn rất nhiều.
Hoa Tiểu Vân là Thủy tu, nhà nàng là ở Bích Vân Lĩnh thành, mỗi tuần tới học hai ngày. Tô Thanh Dạ cảm thấy Hoa Tiểu Vân là người thông minh nhất trong ba người, nhưng mà xấu bụng.
Chu Vấn là cái hũ nút, tu luyện Kim Nguyên lực, từ lúc nghe Phu tử nói, kiếm không rời tay có thể tăng cường độ thành thạo, cái tên này ngay cả ngủ cũng ôm kiếm theo.
Trong ba người, kẻ thảm nhất chính là hắn, vì hắn tu luyện chính là Thổ Nguyên lực.
Thời nay, hai hệ thổ hỏa là những hệ khó luyện nhất, nếu không phải nhà hắn có chút của cải, chắc hắn đã không sống nổi. Trong ba người, hắn tu luyện chậm nhất, hắn rất rầu lòng vì chuyện này.
Hiếm thấy có người đồng ý ngồi nghe hắn oán giận, nên hắn thoải mái xả ra không ngớt.
Hoài Quân kỳ quái: " Phu tử ngươi chỉ dạy kiếm? Vậy ba người các ngươi tu luyện thế nào? Chẳng lẽ cùng tu luyện một loại Kiếm thuật truyền thừa?"
"Đương nhiên là khác nhau, Nguyên lực chúng ta khác nhau mà." Tô Thanh Dạ nói, vẻ đương nhiên: "Ta tu luyện là Sa Ngẫu kiếm, Chu Vấn tu luyện là trọng kiếm, Hoa Tiểu Vân tu luyện là vân hà kiếm."
Hoài Quân giật mình: "Ba loại truyền thừa?"
Tô Thanh Dạ lắc đầu: "Phu tử nói không phải truyền thừa, chỉ là kế hoạch tu luyện mà thôi."
Hoài Quân thở phào, mình càng ngày càng thích suy nghĩ lung tung. Tuy Kiếm thuật trong hai năm qua đã bắt đầu từ từ thịnh hành, người học càng ngày càng nhiều, nhưng cái có thể gọi là truyền thừa thì không có bao nhiêu.
Tô Thanh Dạ nói tiếp: "Phu tử nói, chúng ta còn nhỏ, trước tiên phải luyện cơ sở cho vững đã. Vững cơ sở rồi, mới có thể tự nghĩ ra một môn kiếm thuật truyền thừa cho chính mình."
Nói tới chỗ này, mắt Tô Thanh Dạ không khỏi hiện lên vẻ mơ ước.
Hoài Quân không nhịn được bật cười: "Tự nghĩ ra một môn Kiếm thuật truyền thừa? Truyền thừa là do tự nghĩ ra là được, dễ dàng như vậy sao? Thực là hồ đồ!"
Tô Thanh Dạ không vui: "Ngươi nói ai hồ đồ?"
"Chẳng lẽ không phải?" Hoài Quân cười khẩy: "Truyền thừa hiện nay, có cái nào mà không phải trải qua mấy đời người không ngừng hoàn thiện, cuối cùng mới thành hình? Há mồm mà bảo tự nghĩ ra truyền thừa, coi mình là ai? Thôi đi, ta vốn tưởng là kỳ nhân dị sĩ, ai ngờ, chỉ là hạng khoác lác bậy bạ. Không cần đi nữa, chúng ta trở về."
"Người tự mà về, ta phải tới đạo tràng." Tô Thanh Dạ giận sôi, nhưng phụ thân đã dặn phải nghe lời dì.
"Đạo tràng như vậy, cần gì phải đi." Hoài Quân thuyết phục: "Ngươi còn nhỏ, chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài, chưa nhìn thấy cao thủ chân chính, bị người khác lừa bịp hai câu liền tin là thật. Đi theo dì tu luyện, tốt hơn cái tên phu tử lừa bịp kia nhiều."
Tô Thanh Dạ không thể nhịn được nữa: "Có chết ta cũng không học với ngươi!"
Tô Thanh Dạ chạy đi.
Hoài Quân tính tình nóng nảy, thấy Tô Thanh Dạ ngu xuẩn mất khôn, thì liền mặc kệ. Tuy nàng đã đồng ý với phụ thân Tô Thanh Dạ truyền thụ tài nghệ cho hắn, nhưng Tô Thanh Dạ không muốn, nàng còn mừng rỡ trong lòng.
Nàng vội vã tới Ninh Thành chỉ là để mua Dạ Điểm Kiến, chứ chẳng hứng thú gì với cái thành nhỏ này.
Ngày hôm qua mua được năm cái Dạ Điểm Kiến, cộng thêm mười cái mua được từ một đội buôn chuẩn bị tới Ngân Thành, nàng là mua dùm cho người khác. Cái tên Dạ Điểm Kiến cổ quái này đây là lần đầu tiên nàng nghe nói, có người nói nó chỉ được bán trong phạm vi rất nhỏ, Ngân Thành thường không có hàng, rất khó mua được. Một vị quý nhân nghe nói nàng sắp tới Ninh Thành, nên tới năn nỉ nhờ nàng mua dùm mấy cái.
Quý nhân nhờ vả, nàng không dám thất lễ, nên ngay ngày đầu tiên tới Ninh Thành đã tới thẳng cửa hàng để tìm.
Ngân Thành với Ninh Thành, hai tòa thành ở hai đầu sông ngân vụ, phong thổ lại chẳng khác nhau mấy. Nàng đã lang bạt qua nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều thành thị ngày càng suy tàn, chiến tranh kéo dài ba năm đã gây nên ảnh hưởng rất lớn. Ở đâu cũng chỉ thấy tiêu điều, không ngờ ở đây lại gặp đượ c một nơi sinh cơ bừng bừng, trong lòng nàng cũng dễ chịu hẳn lên.
Bỗng nàng nhìn thấy một nhóm người, một đám nam nhân vây quanh một cô gái đoan trang.
Bọn họ tới rồi.
Nàng vội cúi đầu, giả bộ vội vã, đi lướt nhanh qua họ.
". . . Không ngờ lại gặp được sát bảo, thực là may!"
"Đúng đó, may mà Đại tỷ muốn xem câu bảo, nếu không đã vuột mất cơ hội rồi!"
"Cái kia Vương Bất Không Thủ đó trình độ thực là cao siêu. . ."
Hai chữ ‘sát bảo’ làm Hoài Quân chú ý, nàng còn chưa kịp nghe ngóng được gì thêm, đám người kia đã đi mất.
Tô Thanh Dạ chạy tới đạo tràng, nghe được bên trong vang dội tiếng quát, tiếng hô, mọi tức giận đều biến mất.
Tu luyện này hắn đã làm được ba năm, đã trở thành một phần cuộc sống. hắn không còn tức giận nữa, bởi vì —— Chu Vấn đã tới trước mình!
Hắn thấy khó chịu.
Đi vào đạo tràng, hắn nhìn thấy một người gầy gò. Trong bọn, Chu Vấn là người có gia cảnh kém cỏi nhất, phụ mẫu đều không còn, là một cô nhi, hắn không trả nổi học phí, nên quyết định bán mình cho Phu tử mười năm.
Phu tử là một người tốt.
Tô Thanh Dạ xuất thân nhà thương nhân, biết thời loạn lạc, cô nhi nghèo khổ ở đâu chẳng có. Tính tình Chu Vấn quái gở, khó