Lâu Lan không thay đổi gì nhiều.
Ngải Huy chú ý tới mắt Lâu Lan trước tiên. Mắt nó trở nên trong veo, tinh khiết nhìn rất vui mắt. Nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy trong con ngươi trong suốt có một vòng sáng màu vàng rất nhạt, mắt thường khó mà thấy được. Vòng sáng đó có thể co vào giãn ra, rất nhạy.
Ngải Huy đi quanh Lâu Lan một vòng, tấm tắc: "Mắt Lâu Lan sáng hẳn lên nha."
"Đúng, Lâu Lan học được Thổ Nguyên Giải Văn Thuật. Còn cái này nữa nè, Ngải Huy."
Lâu Lan vui vẻ vung hai tay, cát vàng trên tay nó chuyển thành màu đen kịt, ánh kim loại lóe lên mãnh liệt.
Ngải Huy sáng mắt lên: "Trụy Tinh Sa?"
"Đúng. Tất cả Trụy Tinh Sa đã được Lâu Lan dùng để luyện chế hai tay, sau này tay Lâu Lan không sợ hỏa diễm, đao kiếm cũng khó tổn thương. Luyện chế nguyên thực, và chiến đấu đều tốt hơn hẳn."
"Lợi hại!" Ngải Huy thán phục.
"Thân thể Lâu Lan có kết hợp Miên Sa và nhiều tài liệu khác, khả năng biến hình cũng lợi hại hơn, sức chiến đấu cũng tăng cường hơn rất nhiều. Hiện tại Lâu Lan đã có thể phát huy 70% năng lực Tử Dạ Sa Hạch."
Ngải Huy không biết khả năng biến hình thì có liên quan gì tới sức chiến đấu, sự chú ý của hắn đều câu cuối cùng hấp dẫn: "Mới 70%? Tử Dạ Sa Hạch lợi hại như vậy?"
"Lâu Lan cũng không ngờ Tử Dạ Sa Hạch lợi hại như vậy." giọng Lâu Lan đầy kiêu ngạo, rồi nhanh chóng chuyển sang bùi ngùi: "Không biết Thiệu Sư thế nào? Lâu rồi không có tin gì về Thiệu Sư."
Thấy Lâu Lan khổ sở, Ngải Huy sờ đầu nó, an ủi: "Ai cũng có việc không thể không làm, Thiệu Sư là một người dũng cảm."
Lâu Lan ngẩng đầu lên, hai mắt mở to: "Sa ngẫu cũng sẽ gặp phải chuyện như vậy sao?"
"Đương nhiên sẽ" Ngải Huy phì cười: "Ngải Huy gặp phải phiền phức, Lâu Lan chẳng lẽ không tới cứu Ngải Huy?"
Lâu Lan lớn tiếng: "Ngải Huy yên tâm, Lâu Lan nhất định sẽ đi cứu Ngải Huy!"
"Ha ha ha, vẫn là Lâu Lan nhà ta tốt. . . Phi phi phi, miệng xui xẻo! Ta mà gặp phải phiền toái gì!" Ngải Huy phẩy tay, hắn bỗng nhớ tới hạt Hỏa Liên, vội vã lấy ra: "Lâu Lan, ngươi xem cái này."
Lâu Lan nhìn thấy đài sen trên tay Ngải Huy, mắt sáng lên: "Khô Hỏa liên bồng, hạt hỏa Liên!"
"Thế nào? Có nguyên thang nào thích hợp hay không?" Ngải Huy chảy nước miếng.
"Có." Lâu Lan ngẫm nghĩ: "Nhưng cần thêm mấy loại vật liệu. Chúng ta chưa cần dùng tới nhiều như vậy, chỉ cần để lại ba mươi hạt hỏa liên và vỏ của chúng là đủ rồi. Ngải Huy, chúng ta có thể đổi hạt hỏa liên lấy thứ khác được không?"
"Được!" Ngải Huy rất sảng khoái.
Khương Duy đột nhiên xuất hiện ở cửa, sắc mặt không vui.
Khương Duy đi tới, thấy Lâu Lan, mặt vui lên rất nhiều: "Lâu Lan, đã lâu không gặp!"
Lâu Lan vui vẻ: "Khương Duy, đã lâu không gặp."
"Xảy ra chuyện gì?" Ngải Huy hỏi.
Khương Duy cười khổ: "A Huy, thân phận của ngươi người ta tìm ra rồi."
"Ồ." Ngải Huy đáp một tiếng.
Khương Duy thấy Ngải Huy phản ứng quá bình thản, thì kỳ quái: "Ngươi không lo à?"
"Lo cái gì?" Ngải Huy hỏi ngược lại: "Trước sau gì cũng có ngày lộ ra. Hai chúng ta gặp nhau, ai hơi để ý một tí là tìm ra thôi. Không sao cả. mà lộ ra thì sao? Chẳng lẽ có ai tới ta tìm phiền phức?"
Khương Duy lo lắng: "Ta sợ người của Thần Chi Huyết."
"Thần Chi Huyết?" Ngải Huy nhớ tới huyết hoa mai trên ngực, lặng lẽ nói: "trừ Xà Dư, không ai tới tìm ta đâu."
Xà Dư chỉ cần không ngốc, nhất định sẽ không nói chuyện ( Sinh Diệt Hoa Tế Thuật ) của ả ra ngoài. Không chỉ không nói, mà còn tìm cách bảo vệ tính mạng cho hắn, nếu không, ngay cả tính mạng của ả cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu cao thủ Thần Chi Huyết biết được việc này, chỉ cần bắt cả Xà Dư lẫn hắn, đợi huyết hoa mai rời khỏi da, rơi xuống đất là thành công.
Lúc đó cầu sinh không thể, cầu chết cũng không được.
Một ngàn khối thông minh như vậy, làm sao không biết điều này.
Tuy không biết vì sao Ngải Huy chắc chắn như vậy, nhưng Khương Duy cũng thoải mái hơn. Lúc nhận được tin, hắn suýt nữa tát mình một cái, hắn biết, người ta tìm ra thân phận Ngải Huy, chính là vì hắn. Tuy không biết vì sao Ngải Huy tạo thân phận giả ẩn náu ở Ninh Thành, nhưng hắn biết Ngải Huy nhất định có lý do của mình.
Khương Duy rất buồn, sao mình không nghĩ tới chuyện chờ tới lúc không có ai hẵng tới tìm Ngải Huy?
Ngải Huy thấy Khương Duy buồn, thì cười: "Đừng lo. Ta giết Sa Vô Đoạn, nhất định sẽ có người điều tra thân phận của ta, bị tìm ra cũng chỉ là chuyện sớm muộn. nhưng đã tìm ra rồi, vậy ngươi giúp ta một việc."
"Ngươi nói."
Từ hồi ở Tùng thành, lúc nào Ngải Huy cũng có cách giải quyết mọi việc. Hắn nói câu này, Khương Duy biết Ngải Huy đã có chủ ý.
"Đã bị tìm ra, thì cứ thoải mái công khai. Ngươi công bố thân phận thật của ta ra đi, tốt nhất là để cả toàn thành đều biết. Đồng thời thả ra thêm một tin nữa, ta muốn bán hạt hỏa liên."
"A Huy, ngươi muốn bán hạt hỏa liên?" Khương Duy kinh hãi đến biến sắc, vội vã khuyên: "A Huy ngươi phải tỉnh táo, hạt hỏa liên là thứ tốt, có tiền cũng không mua được, ngươi phải giữ lại cho mình dùng a."
"Ta không dùng được nhiều như vậy." Ngải Huy giải thích: "Ta muốn đổi phần thừa đổi vật liệu cần thiết và tinh nguyên đậu, ngươi biết đó, ta đã dùng hết của cải vào trận đánh với Sa gia, bây giờ ta nghèo rớt mùng tơi."
Khương Duy trầm ngâm: "Ngươi định bán bao nhiêu?"
"Ta có chín mươi ba viên, dùng năm viên, còn tám mươi tám viên, ta giữ lại ba mươi viên, còn lại năm mươi tám viên ta bán hết. Ta sẽ viết một cái danh sách, liệt kê những thứ ta cần. Ưu tiên đổi thứ mà ta cần, còn lại người trả giá cao nhất sẽ được."
"Được! Ngày mai cả thành đều sẽ biết hai việc này." Khương Duy nhìn Ngải Huy chăm chú: "Ngươi phải chú ý an toàn. Đừng cậy mạnh, đây là tín hiệu cầu cứu, gặp phải nguy hiểm nhớ bắn lên báo cho ta biết."
Khương Duy đưa cho Ngải Huy một quả pháo tín hiệu, trong lòng hắn vẫn còn chút lo lắng. Năm đó cuộc tranh luận liên quan tới Ngải Huy rất lớn, hắn biết rất rõ.
Lần này Ngải Huy chủ động hiện thân, chuyện cũ sợ là sẽ lại bị moi ra, xung đột coi chừng không tránh khỏi.
Khương Duy