"Đây là một chút tấm lòng của chúng ta, Thanh Dạ có thể được ngài chỉ điểm, thực là có phúc ba đời!"
Tô phụ cung kính dâng hai trăm hạt Tinh Nguyên đậu, Tô Hoài Quân im lặng không lên tiếng đánh giá Ngải Huy, Tô Thanh Dạ mở to hai mắt mặt đầy hưng phấn, trong mắt đều là sùng bái. Sa gia lợi hại như vậy, mà còn rớt đài trong tay Phu tử.
Trước đây dì luôn phản đối Phu tử, giờ lại hoàn toàn không lên tiếng, trong lòng hắn không ngớt mừng thầm.
Hơn nữa phụ thân còn nói sau này chuyện trong cửa hàng không cần hắn trợ giúp, hắn có thể chuyên tâm ở đạo tràng học tập.
Ngải Huy nhìn túi tiền trên tay Tô phụ, không nhận, mà lắc đầu nói: "Không cần, học phí của Thanh Dạ đã trả rồi. Được rồi, Thanh Dạ, đi tu luyện đi, các vị, mời trở về đi."
Thanh Dạ trong lòng kích động, biết Phu tử đối với họ khác với người khác mà! Hắn dạ một tiếng, hưng phấn vọt vào đạo tràng.
Đạo tràng được Lâu Lan sửa chữa, đã trở về nguyên trạng, không còn chút dấu vết tổn thương nào.
Tô phụ và Tô Hoài Quân nhìn nhau, đều thấy bất ngờ, Ngải Huy tham tài nổi danh khắp Ninh Thành, thế mà lại từ chối số tiền kia. Hai người nghĩ mãi mà không hiểu được.
Tô phụ trù trừ, không biết nên làm thế nào cho phải. hồi trước, trước mặt Ngải Huy, lão rất tùy tiện thoải mái, nhưng bây giờ, vẫn là người này, lão lại thấy ngột ngạt vô cùng.
Thanh Dạ vui vẻ lớn tiếng chào hỏi Lâu Lan: "Chào buổi sáng, Lâu Lan!"
Lâu Lan vui vẻ: "Chào buổi sáng, Thanh Dạ, ngày hôm nay phải cố gắng lên a!"
"Chắc chắn!" Tô Thanh Dạ giơ nắm đấm, chạy tới sa hố.
Ngải Huy cũng vui vẻ, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh như thường, gật đầu chào hai người, rồi xoay người rời đi.
"Tại sao họ không cần giao tiền?"
Phó Dũng Hạo khó chịu lên tiếng.
Ngải Huy thuận miệng tạt ngang: "Mắc mớ gì tới ngươi!"
Thản nhiên đi ngang qua đối phương.
"Ngươi. . ." Phó Dũng Hạo giận đến thất khiếu bốc khói.
Ngải Huy bỗng bước lùi trở lại: "Suýt chút nữa quên, ta hiện tại là Phu tử của ngươi, không được ăn nói vô phép như thế."
Phó Dũng Hạo trợn mắt lên nhìn đối phương chằm chằm, nhưng không thấy chút nét xấu hổ nào trên mặt Ngải Huy.
Ngải Huy vẫy vẫy tay với Tô Thanh Dạ: "Thanh Dạ, lại đây."
Tô Thanh Dạ vội vã chạy tới: "Phu tử!"
Ngải Huy nói: "Đây là sư đệ các ngươi, đi, dạy hắn những mục tu luyện cơ bản."
Phó Dũng Hạo không tin vào tai của mình, mặt cứng ngắc, Sư. . . Sư đệ?
Ngải Huy vô cùng nghiêm túc: "Tuổi hắn quá lớn, cứ để như thế, đời không còn hi vọng gì. cường độ tu luyện bình thường là không đủ, tạm thời gấp đôi cường độ đi. Lâu Lan hôm nay phải làm rất nhiều chuyện, ngươi tới giám sát hắn."
Khuôn mặt non nớt của Tô Thanh Dạ sáng bừng, như người lính được nhận sứ mệnh vĩ đại, vỗ ngực lớn tiếng nói: "Phu tử yên tâm, ta nhất định sẽ giám sát tiểu sư đệ đàng hoàng!"
Ngải Huy hài lòng rời đi, mặc kệ Phó Dũng Hạo đang ngây ra như phỗng.
Đúng vào lúc này, Chu Vấn và Hoa Tiểu Vân cũng tới, Tô Thanh Dạ nhìn thấy họ, cao hứng hô to: "Các ngươi mau tới đây, chúng ta có tiểu sư đệ rồi!"
Ba tên nhóc trải qua lần trước đánh nhau với Sa Vô Viễn, hiện tại tình cảm vô cùng tốt.
"Câm miệng! Ai là tiểu sư đệ của ngươi?"
Phó Dũng Hạo bạo phát, nổi trận lôi đình, xoay người rời đi.
"Ai, tiểu sư đệ, ngươi chưa huấn luyện xong mà. . ." Tô Thanh Dạ vội gọi với theo.
Phó Dũng Hạo chửi ầm lên: "Huấn luyện cái rắm, thật coi mình là người có quyền hả!"
Ba nhóc liếc mắt nhìn nhau, cùng nhào tới.
"Ta nói cho các ngươi biết, đừng có ép ta! Ai u, đánh thật hả! Các ngươi chết chắc rồi, ai u ai u ai u. . ."
Phó Dũng Hạo kêu thảm thiết, vang vọng đạo tràng.
Trong kho.
Lâu Lan đang nghiên cứu hình ảnh chiến đấu của Ngải Huy, từ bắt đầu đến khi kết thúc, mỗi chi tiết nhỏ đều hiện rõ từng đường nét. Nếu không phải trong đạo trường trồng nhiều Huyễn Ảnh Đậu Giáp, muốn tìm hình ảnh rõ ràng như thế là khó lắm.
Lâu Lan đã nghiên cứu rất lâu, đôi mắt không ngừng chớp lóe.
Sau khi thân thể thăng cấp, Tử Dạ trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Hoa văn Ngải Huy thu thập được, đều là Lâu Lan giúp hắn lấy ra từ trong Hải bảo. Ngải Huy có thể bố trí kiếm trận, cũng là nhờ công của Lâu Lan.
Ngải Huy cũng đứng cạnh Lâu Lan, yên tĩnh nhìn hình ảnh chiếu lại quá trình chiến đấu.
Khi hắn nhìn thấy kiếm trận sáng lên, cũng không nhịn được trở nên kích động. Nói là kiếm trận, nhưng Ngải Huy biết, nó không phải kiếm trận, vì có quả nhiều chỗ không còn trọn vẹn, nó chỉ được coi là một cái Tứ Bất Tượng mà thôi.
Khi hắn nhìn thấy trấn thần phong, một số suy nghĩ mông lung trong đầu hắn lập tức trở nên rõ ràng hẳn lên.
‘Bố thành’ năm đó, chính là một cái trận pháp. Trước đó sắp xếp những tiết điểm của tòa thành, đóng kim châm xuống, để nguyên lực trong thành lưu động theo quy luật nhất định.
Tùng Gian Thành là tòa trận pháp đầu tiên của Ngũ Hành Thiên, hay còn gọi là nguyên trận.
Lý luận hạt nhân của sư phụ, chính là những hoa văn phức tạp trên chín cái kim châm, Ngải Huy gọi chúng là nguyên văn.
Tới giờ, Ngải Huy vẫn chưa hiểu được. nguyên lực lưu động trong một tòa thành là phức tạp bực nào, làm sao sư phụ mò ra được? còn kết nối chúng vào với nhau, xây dựng thành một tòa trận pháp hoàn mỹ.
Sư phụ quá thần kỳ!
Mớ nguyên văn kia, mình còn chưa hiểu được hết.
Ngải Huy bị sự tôn kính sâu sắc và nhàn nhạt đau thương bao phủ.
Hình ảnh chấm dứt, Ngải Huy thức tỉnh, Lâu Lan cũng đã phân tích xong. Lâu Lan đưa cho Ngải Huy một hạt huyễn đậu, bên trong đều là phân tích của Lâu Lan. Nói là phân tích, không bằng nói là phân giải, Lâu Lan lôi ra nhiều chi tiết nhỏ cho Ngải Huy hắn, giúp hắn hoàn thành những tính toán.
Nhưng làm sao giải thích, làm sao vận dụng, thì Ngải Huy phải tự mình tìm ra.
Mỗi khi vào lúc này, Ngải Huy đều cảm thấy mình không đủ thông minh.
Kiến trúc cao nhất của Long Hưng đạo tràng là Thiên Long các, đứng ở trên đó, có thể quan sát cả đạo tràng.
Trong Thiên Long các, các Phu tử đều im lặng không lên tiếng uống trà, sắc mặt mọi người đều không tốt.
Nhâm Hải Thông đứng ở lan can nhìn nửa ngày không có một người vào cửa lớn,