Ngân Thành còn được gọi là Tháp Thành, là tòa thành tinh hoa nhất của Ngân Vụ Hải, nơi đây tấc đất tấc vàng, tháp cao xây chằng chịt ven sông ngân vụ trở thành hình ảnh biểu tượng của Ngân Thành.
Nếu nhìn từ trên cao, sẽ thấy vạn tháp san sát, như rừng kiếm cao vót, nhắm thẳng vào bầu trời. Xe mây, hỏa phù vân, nguyên tu bay xuyên qua xuyên lại trong đó, bên cạnh là dòng Ngân Vụ Hà lòe lòe tỏa sáng như ẩn như hiện. Con đập và cửa sông khổng lồ nơi thượng du cao to sừng sững, như muốn chia cắt không gian, cực kỳ đồ sộ.
Với tư cách thành thị to lớn nhất Ngân Vụ Hải, Ngân Thành có mười ba cái trấn to nhỏ, xa nhất cách Ngân Thành 220 km, gần nhất cách Ngân Thành 26 km. Mỗi trấn đều phồn hoa, quy mô không thua gì một tòa thành loại nhỏ.
Tổng bộ Côn Luân Kiếm Minh nằm ở Tiểu Dạ Trấn, một trong mười ba cái trấn đó.
Ngải Huy trước kia cho rằng Côn Luân Kiếm Minh ở Ngân Thành tất phải quảng bá cho mình rộng rãi, nhưng tới Ngân Thành mới biết, người dân Ngân Thành chẳng ai biết mấy về Côn Luân Kiếm Minh.
Nơi có ảnh hưởng lớn nhất của Ngân Thành là Long Hưng Đạo Tràng.
Điều này có thể nhìn ra từ vị trí tổng đạo tràng của Long Hưng Đạo Tràng. Nó không chỉ nằm trong Ngân Thành, mà còn rất to, rất nguy nga, rất khí thế.
Xây một cái đạo trường đồ sộ như vậy ở Ngân Thành, không phải có tiền là làm được, mà còn phải có bối cảnh dữ dằn sau lưng.
So với nó, Côn Luân khiêm tốn hơn rất nhiều, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới sự tò mò Ngải Huy dành cho Côn Luân.
Kiếm thuật thịnh hành, đều nhờ có Côn Luân.
Có người nói minh chủ Côn Luân Kiếm Minh là một nữ tử, tuổi rất trẻ, lai lịch bí ẩn, kiếm thuật cực kỳ cao siêu, sáng chế nhiều môn kiếm thuật truyền thừa, nhưng đó cũng chỉ là lời đồn, chẳng biết thật hay giả.
Rời khỏi Ngân Thành, giá đất giảm hẳn, số lượng tháp cao giảm mạnh, thay vào đó là lầu các, đình viện.
Kiến trúc tổng bộ Côn Luân Kiếm Minh khá cũ kỹ, hẳn đã nhiều năm rồi, nơi đâu cũng thấy có chỗ bị sụp vì cũ quá, nhưng chủ nhân lại chẳng hề có ý tu sửa. nhưng đạo trường của nó lại đặc biệt gây được chú ý.
Trên tường bao, trên mái ngói, hay trên đất đai xung quanh đạo trường, đều có cắm cực nhiều những đoạn kiếm gãy, có cái đã rỉ sét loang lổ, có cái vẫn còn tỏa ngân quang lóng lánh.
Hai bên đối diện cửa chính là một loạt sào trúc dựng thành hàng dài, bên trên treo đầy kiếm cỏ.
Một làn gió nhẹ thổi qua, tiếng kiếm reo lên lanh lảnh không dứt.
Đi được hai bước, Ngải Huy nhìn thấy thợ đang xử lý kiếm cỏ. họ nhúng kiếm cỏ vào trong thùng gỗ đựng dung dịch màu đen, một lát sau nhấc lên, treo thanh kiếm cỏ đen bóng lên sào trúc.
Một loạt giá trúc, kéo dài mấy trăm trượng, rất là đồ sộ.
Tuy vị trí địa lý của tổng bộ Côn Luân Kiếm Minh hơi hẻo lánh, nhưng không quạnh quẽ chút nào. Thỉnh thoảng lại có những nhóm thiếu nam thiếu nữ năm ba người đi ngang qua Ngải Huy, ngang hông ai cũng treo trường kiếm, say sưa thảo luận về bài mới học hoặc về cuộc những cuộc tỷ thí mới được xem.
Ngải Huy thích bầu không khí nơi này, nó làm hắn nhớ tới Tùng Gian Viện.
Sự xao động bên ngoài kia không hề ảnh hưởng tí nào tới nơi này.
Trên cửa chính, viết hai chữ "Côn Luân", không hiểu vì sao, chữ viết này Ngải Huy cảm thấy hơi quen mắt.
Đi qua cửa chính, tầm nhìn trống trải hẳn, trong diễn võ trường nào cũng có người đang tu luyện, và đều là đang luyện kiếm. Mỗi diễn võ trường, đều có một Phu tử đang chỉ dạy tu luyện, thỉnh thoảng lại múa may làm mẫu.
Một thiếu niên thấy Ngải Huy hết nhìn đông tới nhìn tây, liền chủ động tiến lên: "Quý khách tới có việc? có cần giúp đỡ gì không?"
Thiếu niên nhìn chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, bên hông mang một thanh kiếm, dáng dấp khá là linh hoạt.
Ngải Huy lấy ra một thanh tiểu kiếm dài ba tấc: "Ta tới để lĩnh hội kiếm trận."
Thiếu niên liếc mắt nhìn tiểu kiếm, gật đầu: "Có tiểu kiếm lệnh đều là quý khách Côn Luân chúng ta, xin mời đi sang bên này. Chúng ta có sáu loại kiếm trận, không biết quý khách muốn lĩnh hội loại nào?"
"Sáu loại?" Ngải Huy giật mình, hắn không ngờ kiếm trận lại có tới mấy loại.
Thấy Ngải Huy giật mình, thiếu niên kiêu ngạo: "Kiếm thuật Minh chủ vô song, sáu loại kiếm trận đều là do minh chủ sáng chế, sau này chúng ta sẽ còn có nhiều hơn nữa."
"Thực là ghê gớm." Ngải Huy thầm nghĩ, ngẫm lại mình tạo một cái kiếm trận mà còn không xong, người ta đã chế ra được tới sáu cái, không phục không được a.
Chẳng trách tên tuổi Côn Luân lên cao là vì bản thân có thực lực.
Thiếu niên nhất thời nảy sinh hảo cảm với Ngải Huy: "Kiếm trận là một nơi tốt để mài giũa kiếm thuật, chỉ là giá cả quá đắt, bình thường chẳng ai mua nổi. tiểu kiếm lệnh của quý khách, có thể lĩnh hội ba loại kiếm trận."
Ngải Huy tò mò hỏi: "Các ngươi bình thường không sử dụng kiếm trận sao?"
"Muốn dùng đâu có dễ!" Thiếu niên lắc đầu: "Mở Kiếm trận phải dùng huyết tinh và tinh nguyên đậu, không phải là tinh nguyên đậu phổ thông, mà phải dùng thượng phẩm tinh nguyên đậu."
Thượng phẩm tinh nguyên đậu không chứa nhiều nguyên lực hơn tinh nguyên đậu bình thường, mà là nguyên lực nó chứa tinh khiết hơn, nên giá mắc hơn.
Giá một hạt thượng phẩm tinh nguyên đậu bằng hơn hai mươi hạt tinh nguyên đậu bình thường, mà giá cũng lên xuống thất thường, không ổn định.
Cũng vì giá nó đắt, nên số lượng sản xuất không nhiều, người bình thường đều gần như không dùng tới nó.
Bởi vì nếu dùng trong tu luyện hằng ngày, tuy thượng phẩm tinh nguyên đậu hiệu quả hơn tinh nguyên đậu phổ thông, nhưng còn lâu mới đạt tới hai mươi lần chênh lệch, thà đem ra để luyện chế binh khí, hoặc chế tạo nguyên thực, sẽ tạo ra sản phẩm có phẩm chất cao hơn.
"Thế chẳng phải đắt lắm?" Ngải Huy giơ thanh tiểu kiếm lệnh trên tay: "Vật này bao nhiêu tiền?"
Thiếu niên lắc đầu: "Ta không biết, nhưng chắc chắn là rất đắt, mà có tinh nguyên đậu cũng khoo6ng mua được."
Ngải Huy đi theo thiếu niên ngang qua diễn võ trường, tò mò hỏi: "Phu tử ở đây trình độ thế nào? Học phí đắt không?"
"Phu tử đương nhiên là giỏi nhất." Thiếu niên ngạo nghễ: "Ở mấy chỗ như Long Hưng Đạo Tràng, bọn họ cái khác có lẽ rất mạnh, nhưng nếu so về kiếm thuật, xách giày cho chúng ta cũng