Kiếm cỏ trong tay Ngải Huy, chỉ còn lại một nửa, nhưng cả người hắn không dính một hạt bụi.
Trong sự im ắng hoàn toàn, hắn ném nửa thanh kiếm xuống, biểu hiện như thường: "Vui lòng đổi giúp thanh kiếm khác."
Đám phu tử giật mình như vừa tỉnh giấc chiêm bao, vội vã đưa thanh kiếm trong tay cho Ngải Huy, đến lúc ấy mới nhận ra bao nhiêu là người cùng đưa kiếm một lúc, ai nấy đều lúng túng.
Ngải Huy nhận kiếm từ tay phu tử gần nhất: "Cảm tạ."
Rồi hơi khom người với những người còn lại: "Cảm tạ các vị."
Tới lúc này, mọi người mới hoàn toàn tỉnh lại, một tiếng nổ ầm vang lên, át cả tiếng hắn.
Các học viên tỏ rõ vẻ phấn khởi và không tin nổi, nhiều người ôm đầu, mình nói cái gì mình cũng không biết. Họ đã gặp rất nhiều lần phá giải kiếm trận, đặc biệt là tòa kiếm trận đầu tiên, vì đây là tòa dễ bị phá giải nhất, thời gian phá giải nhanh nhất được ghi lại là một phần mười giây.
Thời gian Sở Triều Dương sử dụng, là thời gian chậm nhất cho tới nay.
Nhưng chính vì là thời gian chậm nhất, nên mới làm cho họ bị chấn động. Họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh cả kiếm trận bị phá hủy, bắn bay tung tóe, ai cũng chỉ nghĩ tới một câu: làm sao có thể?
Làm sao có thể?
Tần Hiền mở to mắt, trong đầu cũng vang vọng câu này. Khi hắn thấy thời gian đã qua bảy phần, trong lòng liền đã có suy đoán mơ hồ, nhưng nhìn thấy kết quả cuối cùng, cũng vẫn bị chấn động.
Luyện Quân Du hai tay che miệng, mặt ngơ ngác.
Những tàn kiếm cỏ nằm rải rác khắp nơi, như vừa bị dã thú quần ẩu.
Ngải Huy lúng túng: "Thực xin lỗi, phá hủy mất kiếm trận, ta nguyện ý bồi thường."
Hết cách rồi, để thực hiện được nhiệm vụ phải vào chính viện, Ngải Huy nghĩ, phải tạo ra được sự chấn động, làm đối phương bất ngờ.
Hình như, đã đạt được mục tiêu.
Mình là người chạy tới nhà người ta xài nhờ đồ, thế mà còn phá đồ của người ta, lớn lối như vậy, có quá đáng lắm không?
Ờ thì, đúng là có một chút, nhưng vì nhiệm vụ, kệ thôi! Còn nữa, sao mình lại cảm thấy, hình như… ừm, có chút sảng khoái? Cái giây phút cuối cùng đó, rất có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Khoan khoan khoan, tỉnh táo một chút, mình không phải thứ gia hỏa đạo đức bại hoại như Mập Mạp!
Tần Hiền cười vang: "Sở huynh nói gì thế, chúng ta còn ước gì kiếm trận bị hư mỗi ngày, như thế, mới biết kiếm tu chúng ta mạnh tới cỡ nào. Sở huynh không cần để ý, thực làm cho chúng ta mở mang tầm mắt, cái huynh cho chúng ta đáng giá hơn cái kiếm trận này nhiều lắm. chỉ có một vấn đề thôi."
Hắn cố ý hơi dừng lại, trịnh trọng xòe tay ra: "Kiếm cỏ mới chính là vương đạo để thôi diễn kiếm trận a."
Xung quanh vang lên những tiếng cười vang, ngay cả Ngải Huy, cũng phải mỉm cười.
Phải công nhận, Tần Hiền này rất có sức hút cá nhân, dễ thân cận với người khác.
"Vậy ta có thể tới kiếm trận kế tiếp?"
"Đương nhiên!" Tần Hiền không quên bổ sung: "Sở huynh không cần phải hạ thủ lưu tình, phá hủy cũng không sao cả, để cho bọn tiểu tử được mở mang tầm mắt, biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. kiếm cỏ không mắc, tha hồ bổ sung."
Câu cuối cùng lại làm người xung quanh ồ lên cười.
Ngải Huy cười, xách kiếm cỏ, ngang nhiên đi tới tòa kiếm trận thứ hai.
Hắn bước thong dong, thần thái nhàn nhã, như đang đi dạo, bóng dáng đầy khí thế làm ai nhìn thấy cũng dậy lên cảm giác tin tưởng.
Lăng Phủ, trong Kim Điêu thư phòng.
Bọn hạ nhân đều biết, chỉ khi gặp phải chuyện khó giải quyết, gia chủ mới gọi phu nhân lên thư phòng.
Dựa theo quy củ từ những thế hệ trước, nữ nhân trong phủ không được vào trong thư phòng, nhưng điều này lại chẳng có chút tác dụng với phu nhân. Bọn hạ nhân đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, ngay cả lão quản gia đã phục vụ Lăng Phủ năm mươi năm trải qua hai đời gia chủ, cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, chẳng hề dị nghị.
Phu nhân đã nhiều lần chứng tỏ ánh mắt và kiến thức của mình, ngay cả lão gia chủ lúc còn khỏe mạnh, cũng còn không ngừng khen con dâu nhiều lần.
Phu nhân lúc còn trẻ không phải là người phụ nữ nổi danh nhất trong giới thế gia.
Năm đó người lừng danh nhất, là "Thế Gia Chi Hoa" Diệp Lâm. Diệp Lâm xuất thân từ một thế gia được tôn kính nhất Ngũ Hành Thiên, sau đó gả cho con trai duy nhất của Đại trưởng lão hiện nay.
Nhưng Lăng phu nhân dựa vào trí tuệ của mình, trở thành người được người ta tôn trọng, trở thành người chiến thắng cuối cùng. Gia đình viên mãn, nhi nữ thành đàn, ai cũng có tiền đồ. Bà trở nên lừng danh hiền đức trong giới thế gia. Trượng phu tôn kính bà, cả Lăng Phủ đều kính yêu chủ mẫu.
Trong Lăng Phủ, nếu có người nói xấu gia chủ sau lưng, tất sẽ bị cảnh cáo bằng lời, nhưng nếu nói xấu chủ mẫu, tất sẽ bị đánh cho một trận.
"Đã điều tra ra rốt cuộc là cái gì không?" Lăng phu nhân uống trà, chậm rãi hỏi: "Thứ đồ có thể làm cho Đại Cương coi trọng, làm sao là vật phàm được?"
"Mỗi người đoán một kiểu." Gia chủ Lăng Thắng khổ não: "Có người bảo là kiếm quyết, là "Ngã Ly"gì đó của Vô Không Kiếm Môn năm đó. Cũng có người nói là huyết luyện pháp quyết, cũng là báu vật của Côn Luân năm đó, cũng có người bảo là thánh vật ma đạo, cũng có người bảo là thần đan. Chúng ta lẽ ra đã lấy được từ tay Đại Ngụy Thương Hội, ai ngờ Đại Ngụy Thương Hội chống cự dữ quá, mấy người kia không dừng tay kịp, cho nên. . ."
Lăng phu nhân đặt chén trà xuống, thở dài: "Tại sao nhất định phải động thủ? Không phải đã nói, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên động thủ sao? Không nên dùng những người đó nữa, sát khí của họ quá nặng."
Lăng Thắng ngượng ngùng: "Ta đã bảo bọn họ dừng lại, nhưng ngươi cũng biết, bọn họ là loại người gì, đã đổ máu là rất khó kiềm chế."
Hắn tiếp: "Nhưng vẫn có một điểm thu hoạch. Có người nói rằng di chỉ này đã sớm bị Đại Ngụy Thương Hội đào sạch. Đại Ngụy Thương Hội có quan hệ không tệ với Đoan Mộc gia, đã từng tặng