Không ai biết có khách không mời mà tới đang đi vào, người của cả đạo trường, học viên lẫn Phu tử, đều đang vây quanh kiếm trận.
Ngải Huy đang ở trong kiếm trận, cũng không biết tình hình bên ngoài.
Hắn đang gặp phải phiền toái, đây là tò kiếm trận thứ năm.
Tiếng hoan hô ban nãy, là vì hắn phá hủy toà kiếm trận thứ bốn.
Toà kiếm trận thứ bốn là Bắc Đẩu Kiếm Trận, nhìn thấy được rất rõ dấu vết tái dựng Bắc Đẩu Kiếm Trận của thời tu chân.
Ngải Huy đã từng xem một bộ kiếm điển có tương quan với bắc đẩu trận, bản thân hắn cũng tu luyện Bắc Đẩu truyền thừa, khả năng hiểu biết về bắc đẩu của hắn không mấy ai bằng được.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn gặp phải khó khăn, vì đối phương hiểu biết về Bắc Đẩu còn sâu sắc hơn hắn. Hắn bị áp chế ròng rã suốt tám phần thời gian, mới tìm được cơ hội phản kích.
Hắn mất rất nhiều sức lực, mới phá nát được tòa kiếm trận.
Tòa kiếm trận thứ năm này, mới vừa bước vào, đã gặp khó.
Vì nó là Âm Dương Kiếm Trận!
Ngải Huy giật thót trong lòng, lẽ nào Côn Luân hiểu biết về kiếm thuật đã tới mức này sao? Hỗn độn chia âm dương, âm dương hóa Ngũ hành, nếu mới nhìn, ai cũng nghĩ âm dương có vẻ đơn giản hơn. Nhưng xông vào tu luyện mới biết, thứ nhìn càng đơn giản, thì thực tế càng khó.
Trong chiến đấu cũng vậy, đạo lý càng đơn giản, càng khó biến hóa, nhưng một khi đã biến hóa được rồi, thì uy lực sẽ cực kỳ mạnh mẽ.
Toà kiếm trận này chính là như vậy.
Âm dương kiếm cỏ như một đám cá đang bơi lội tung tăng. Nhìn thì chẳng thấy chút nguy hiểm nào, cũng chẳng có gì đẹp mắt, nhưng như thế, mới là nguy hiểm.
Ngải Huy cảm nhận như có một bức tường vô hình, ngăn cách hắn hoàn toàn với bên ngoài. Những âm dương kiếm cỏ này khi di chuyển mang theo loạn lưu, làm cho tâm thần của Ngải Huy bị quấy nhiễu liểng xiểng.
Hắn luôn dựa vào cảm nhận, nhưng bây giờ lại không dùng được, mọi cảm nhận về phương vị, tốc độ, đều bị loạn lưu làm ảnh hưởng, ra kết quả loạn xạ.
Đây là lần đầu tiên Ngải Huy gặp phải tình huống như vậy.
Đây không phải là tâm thần công kích sinh ra ảo cảnh, vì vậy Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng không dùng được.
Bên ngoài Kiếm trận, Tần Hiền theo bản năng thở phào: "Xem ra hắn sẽ bị kẹt trong kiếm trận này."
Chẳng biết vì sao, hắn có một loại cảm giác như trút được gánh nặng. rồi hắn nhận ra, người có cảm giác như thế không phải chỉ có mình hắn, Luyện Quân Du cũng thế: "Đúng, thực làm người ta quá giật mình, may mà còn Âm Dương Kiếm Trận ngăn cản hắn."
"Minh chủ đã từng nói, Âm Dương Kiếm Trận là người ngộ ra từ một linh cảm không ngờ. sau khi kiếm trận dựng thành, minh chủ cũng mất rất nhiều thời gian mới tìm ra cách phá giải." Tần Hiền thở dài: " Sở Triều Dương có thể đi tới mức này, thực là lợi hại. Phá hủy bốn toà kiếm trận, thành tích vĩ đại như vậy, trước tới giờ chưa từng có."
"Đáng tiếc, cơ hội đột phá tốt như vậy." Luyện Quân Du có chút tiếc hận: "Nếu hắn gặp được kiếm trận yếu hơn một chút, chắc đã đột phá thành công."
Đột phá thường được sinh ra dưới áp lực, nhưng áp lực này nếu mạnh quá, thì không chỉ khó đột phá, mà còn có khả năng bị thương.
Tích lũy đủ, thời cơ thích hợp, áp lực thích hợp, tất cả điều kiện cần và đủ đều thích hợp, mới có thể đột phá, cho nên muốn đột phá thành công là chuyện rất khó khăn.
"Chịu thôi, đây là số mệnh." Tần Hiền cũng tiếc nuối.
Nếu Sở Triều Dương đột phá, thực lực tăng vọt, thì càng có lợi cho Côn Luân. Nhưng thất bại cũng có thất bại chỗ tốt của nó, để Sở Triều Dương biết kiếm thuật Côn Luân lợi hại, như vậy muốn giữ Sở Triều Dương lại đảm nhiệm Phu tử chính viện cũng dễ dàng hơn.
Tần Hiền bắt đầu suy nghĩ nên làm sao khuyên Sở Triều Dương ở lại.
Nhưng ngay lúc này, hắn bỗng nhiên có cảm ứng, ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía Âm Dương Kiếm Trận.
Đại hán thấy đám người kia chen nhau quá đông, thì liếc hán tử nhỏ gầy một cái, hán tử nhỏ gầy lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết.
Hán tử nhỏ gầy thầm kêu xui xẻo trong lòng, hôm qua lúc hắn trà trộn vào đây hỏi thăm tin tức, mọi thứ đều còn rất bình thường. Lão đại ghét nhất là bị người khác lừa gạt, nếu lỡ nổi lên lòng nghi ngờ, nóng giận giết mình mất mạng, thì mình rõ là chết oan.
Cảm nhận được lão đại bất mãn, hán tử gầy nhỏ còn chưa kịp mở miệng, lão đại đã xòe bàn tay ra, đẩy đoàn người, chen vào bên trong.
Người bị đẩy đều giận dữ, định mắng, nhưng thấy đám người này hùng hổ dữ dằn, thì lời vừa tới mép miệng lập tức rụt trở lại.
Lão đại dẫn đầu chen vào, những người khác đương nhiên không dám chậm chân, vội vã cũng chen vào theo.
Thế ra trong đám đông vang lên những tiếng mắng, nhưng lão đại mặc kệ, những người còn lại cũng không dám nổi giận.
Chen được vào tới bên trong, thấy rõ tình hình, lão đại thở phào.
Nếu cái hắn nhìn thấy là xác Tiêu Thục Nhân, thì nhất định hắn sẽ bộc phát hung tính.
Nếu không có liên quan gì tới nhiệm vụ, thì hắn không định lãng phí thời gian. Nhiệm vụ lần này làm hắn phải giật mình, rốt cuộc Tiêu Thục Nhân này đã chọc vào ai?
Hắn càng thêm cảnh giác, không muốn gây rắc rối, mau chóng tóm lấy Tiêu Thục Nhân mới là quan trọng.
Đang muốn rời đi, bỗng đại hán giật mình, quay đầu nhìn vào trong kiếm trận.
Từ trong kiếm trận, ánh bạc sáng rừng rực đột nhiên tỏa ra.
Đạo ngân quang sáng rực chói mắt bừng lên bất ngờ, làm mọi người đều trúng chiêu, trước mắt chỉ thấy một màu trắng xoá, không còn nhìn thấy gì khác.
Lẽ nào là cạm bẫy? Trong lòng hắn kinh hoàng, đang muốn hành động, thì từ trong kiếm trận, một luồng khí thế đáng sợ phóng lên trời.
Đại hán căng thẳng, chút lý trí hiếm hoi còn sót lại giúp hắn kềm chế được bản thân.
Xẹt xì xì!
Âm thanh như tiếng băng vỡ phảng phất như từ sâu dưới chân truyền tới, nổ vang ngay bên tai, làm tóc gáy đại hán dựng đứng.
Cả người hắn cứng ngắc, không dám nhúc nhích, hắn có ảo giác,