Đêm đen bao phủ khắp nơi, ánh trăng lu mờ ảm đạm.
Hoa Khôi nhìn cánh cửa tiểu viện đóng chặt, động tác này bị những người khác nhìn thấy.
Một nam tử đeo mặt nạ màu vàng, khí vũ hiên ngang lặng lẽ nói: "Xem ra người bạn nhỏ của chúng ta không có ý đi ra, Hoa Khôi, nghe nói ngươi là người dẫn đường của hắn? Ngươi nhìn người thực chẳng ra sao cả."
Hoa Khôi còn chưa mở miệng, nam tử ngồi ở bàn dài phía trước tự rót rượu tự uống đã cười: "Vương Tử nhìn người thì hay lắm, nghe nói đưa vào một kẻ thù, báo hại Vương Tử ngươi phải chạy trốn bốn ngàn dặm? Ha ha, hai người các ngươi kỳ phùng địch thủ đó, giao lưu với nhau đi."
Hoa Khôi vuốt ve phiến lá ở bồn hoa bên chân: "Dù sao cũng hơn Cự Tử ngươi, tới giờ còn chưa thành công lần nào. Thêm năm năm nữa, mà ngươi vẫn không dẫn độ thành công, coi chừng bị trục xuất khỏi Thảo Đường."
Nam tử uống rượu gọi là Tủ Rượu, người quen thuộc đều gọi hắn là Cự Tử.
Vương Tử cười trên sự đau khổ của người khác: "Không ngờ Cự Tử còn chưa khai trương à, chẳng trách đỏ mắt với chúng ta như thế, không giao lưu với chúng ta được."
Tủ Rượu uống một hơi cạn sạch, nói sang chuyện khác: "Các ngươi nói Côn Luân này rốt cuộc có liên quan gì với Thảo Đường?"
Hoa Khôi lập tức trở nên thận trọng: "Cự Tử ngươi nên uống rượu của mình, đừng hỏi những chuyện không nên hỏi."
Vương Tử phản đối: "Hoa Khôi ngươi cẩn thận quá, nói một chút cũng đâu có sao. Tuy Thảo Đường đúng là trả thù lao không ít, nhưng chúng ta cũng phải biết việc mình đang làm có đúng hay không, chuyện lần này lớn như vậy, những kẻ tới đều không phải hạng xoàng."
Ngón tay Hoa Khôi đang sờ phiến lá run lên, hắn tức giận nói: "Vương Tử ngươi là cái đồ miệng ăn mắm ăn muối."
Tủ Rượu bỏ đá xuống giếng: "Ai, ngươi nói hắn làm chi, cái tên ‘quạ đen Vương Tử’ đâu phải là nói không. Chỗ Tiêu Thục Nhân chuẩn bị thế nào?"
Hoa Khôi gật gù: "Đã sắp xếp xong."
Hai người khác nghe vậy, đều gật đầu, Hoa Khôi tướng tá khôi ngô hùng tráng, nhưng trong thô có tinh tế.
"Xem ra không chờ được người bạn nhỏ của chúng ta ra tay." Tủ Rượu rung đùi đắc ý, mắt như say mà không phải say, nhìn ra bầu trời xa xăm.
Hoa Khôi và Vương Tử đứng dậy.
Mấy cái bóng nổi lơ lửng trên bầu trời Tiểu Dạ Trấn, quan sát thành trấn đèn đuốc sáng choang phía dưới.
"Chỉ là một tên Sở Triều Dương, đã làm họ sợ tới như vậy? Thực là một đám rác rưởi."
Người nói chuyện đứng trên một đám mây lửa, đeo một tấm mặt nạ âm dương, nửa bên trái như bị thiêu, cháy đen khô héo, con mắt đỏ rực như lửa, nổi bật trong bóng tối, dưới chân có một cái lô hai tai cao bằng nửa người, thân lô khắc hình quạ đen, bên trong lò dung nham đỏ sậm đang từ từ chảy.
Hắn gọi là Hỏa Nha, không ai biết hắn tên thật là gì. Hắn nổi tiếng hung danh, tội ác đầy trời, hai tay dính đầy máu tươi, kẻ thù vô số, nhưng hắn vẫn sống tiêu dao.
Một người nữa cả người giấu bên trong áo khoác dài, im lặng không lên tiếng, như u linh nổi bồng bềnh giữa không trung.
Diệp Song không hề che giấu sự căm ghét Hỏa Nha, nếu ở chỗ khác, hẳn hắn đã ra tay làm thịt tên đáng ghét này. Chỉ cần mình trả xong nhân tình này, là được tự do, không còn nợ ai nữa.
Binh khí của hắn rất đặc thù, mỗi tay cầm một cái vòng vàng. Cả cái vòng đều được khắc hình, chỉ trừ khúc để cầm, vành ngoài đầy răng nhọn, có màu đỏ sẫm như uống no máu tươi.
Hỏa Nha biết Diệp Song không thích mình, nhưng hắn không bận tâm, hắn nhếch miệng cười với Diệp Song, có điều phối với gương mặt của hắn thì nụ cười nhìn quá khủng bố.
Diệp Song này nhìn non nớt như muốn vắt ra nước, ra chiến trường chả sống nổi bao lâu đâu.
Ba người không quen nhau, cũng không hề có ý phối hợp với nhau, Hỏa Nha nói thẳng: "Một người tự xử, tùy vào bản lĩnh."
Dứt lời, chẳng buồn để ý tới ai, bay thẳng xuống dưới.
Hai người còn lại cũng tự tách ra, bay xuống.
Một ánh lửa chói mắt, như quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng về phía Côn Luân Kiếm Minh.
Tủ Rượu ợ một hơi rượu, phun ra một làn khói trắng. Làn khói này phình ra, trong nháy mắt biến thành một tảng lớn, như một đám mây trắng.
Quả cầu lửa rơi vào trong đám mây, đám mây bốc cháy rừng rực, cùng quả cầu lửa hóa thành tro tàn.
Ánh mắt Hỏa Nha lạnh lẽo, Hành gia vừa ra tay, đã biết đối thủ hay không, đối phương không phải tay vừa.
Hỏa Nha liếm môi, nét mặt phấn khởi, hắn chưa bao giờ sợ đối thủ quá mạnh, mà chỉ sợ đối thủ quá yếu, đánh với cái thứ đó chán lắm.
Vỗ vào cái lô bên người một cái, ánh lửa lại rực lên hừng hực. Trong ánh lửa, cả Tiểu Dạ Trấn sáng lên như ban ngày, phản chiếu gương mặt âm dương âm u khủng bố của Hỏa Nha, hắn cười.
Lô đỉnh bắn ra ba con chim lửa, rõ ràng là ba luồng lửa biến thành quạ lửa, chúng quấn vào nhau, lao xuống dưới.
Tiếng rít thê lương bao phủ bầu trời Côn Luân Kiếm Minh.
Tủ Rượu cười ha ha: "Bồ đào mỹ tửu chén sáng đêm, muốn đánh tỳ bà lập tức tới!"
Hắn mang theo men say, loạng choạng ôm nguyên cái bàn với rượu chén vung vãi bên trên đi ra ngoài.
Rượu bắn vào không trung, thủy nguyên lực đột nhiên bạo phát, rượu bốc hơi hóa thành sương mù, trong làn sương vang lên âm thanh boong boong như tiếng đàn tì bà, rồi tiếng tuấn mã hí lên, làn sương mù hóa thành Kỵ Sĩ ầm ầm lao ra.
Kỵ Sĩ nhấc đao xung phong, nhanh như chớp giật, hóa thành một cái bóng mờ.
Ba con quạ lửa trên không trung đột nhiên nổ tung thành vô số hỏa tinh.
Hỏa Nha xòe bàn tay, một tấm màn lửa chắn ngang trước mặt.
Hư ảnh lóe lên, Kỵ Sĩ vung trường đao chém mạnh vào tấm màn lửa, tấm màn lửa cuốn ngược ra, vây chặt Kỵ Sĩ sương mù.
Sương mù Kỵ Sĩ chỉ kịp giãy dụa chốc lát, rồi biến mất.
Ánh mắt cả hai đều cực kỳ nghiêm túc.
Một hướng khác.
Kẻ giấu mình trong áo khoác dài như u linh cũng gặp phải phiền toái.
Hắn đứng im, nhìn bồn hoa cách đó không xa, trong bồn có một cây cây hoa hồng, kiều diễm ướt át, vô thức hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Hắn dời mắt đi, quét quanh một vòng.
Khắp nơi đều có bồn hoa, đều nằm ở những vị trí dễ thấy, góc tường gờ tường chỗ nào cũng có. Cái sân này thoạt nhìn rất bình thường chẳng có chỗ nào đặc biệt, thế nên u linh vốn không hề để ý tới nó.
Đối phương bố trí những bồn hoa bình thường, làm hắn hơi bất ngờ.
Có điều, bồn