Nếu để cho người ta bình chọn kiến trúc nào là đặc biệt nhất Ngũ Hành Thiên, thì một trăm phần trăm đều sẽ trả lời, Lê Vân Đình Cư nhất định phải đứng hàng thứ nhất.
Giữa bầu trời cao rộng thanh thoáng, một tòa vân điện rộng hơn mười mẫu lặng lẽ lơ lửng. Vân điện ngói xanh tường trắng, lánh thế độc lập. Đường đi lát gỗ, quanh co khúc khuỷu, kéo dài từ cổng tới sát bên trong, có một cái chòi nghỉ mát hình bát giác.
Lê Vân Đình Cư là nơi tông sư An Mộc Đạt sinh hoạt thường ngày.
An Mộc Đạt thích yên tĩnh, nên mới xây Lê Vân Đình Cư giữa không trung bao la.
Trong Lê Vân Đình, có hai người ngồi đối diện, một lão già râu tóc bạc trắng, và một nữ tử đoan trang ngồi ngay ngắn hiên ngang.
Lão già chính là chỗ dựa của Ngũ Hành Thiên, tông sư An Mộc Đạt, nữ tử đối diện là học sinh của ông, Sư Tuyết Mạn.
An Mộc Đạt gặp học trò thì rất vui, mặt mày tươi rói.
Trên mặt ông, là những vết nhăn sâu, như những cái khe. Mí mắt đầy nếp gấp, làm Sư Tuyết Mạn nhớ tới cái mai rùa rắn chắc đầy vết tích thời gian của Hải Quy. Con ngươi đã đục, trong trí nhớ của Sư Tuyết Mạn, chỉ có mấy lần nó mới sáng lên thứ ánh sáng làm người ta sợ hãi. Mái tóc dài trắng như tuyết, như mây trên bầu trời.
Từ lần đầu tiên Sư Tuyết Mạn nhìn thấy sư phụ, ông đã trông như vậy, chưa từng thay đổi.
Nhưng ngày hôm nay tới gặp sư phụ, nàng đã cảm nhận được một tia khí tức suy yếu. Tia khí tức này yếu, nhưng vẫn nhận ra được rất rõ ràng.
Nàng bỗng hiểu vì sao sư phụ lại gọi mình tới, trong lòng không kềm nổi thương cảm. Ngay cả một tông sư như sư phụ, mà cũng phải yếu đuối trước thời gian sao?
An Mộc Đạt cười vui vẻ: "Chuyện của ngươi, sư phụ đã nghe nói. Sư đệ đó của sư phụ, đúng là rất không hài lòng với cha con người đó nha, ha ha."
Ông mường tượng ra dáng vẻ giận dữ của sư đệ, không nhịn được cười ha hả.
Sư Tuyết Mạn biết sư đệ của sư phụ, chính là Đại Trưởng lão. Nàng thấy sư phụ cười thoải mái, thì cũng vui lây, hé miệng cười khẽ, nhẹ nhàng châm thêm trà cho sư phụ.
Hàng mi trắng xóa của An Mộc Đạt rung rung, nhìn khá là buồn cười: "Nhưng sư phụ lại cảm thấy rất tốt, không cần phải để ý tới bọn họ. Ngươi thích làm cái gì, thì cứ làm cái ấy. đăng chương vào lúc 20h hàng ngày tại bachngocsach.com Ngươi là một con bé tốt, có một phụ thân cũng tốt, làm sư phụ không thể thua kém được, ta cũng phải làm một sư phụ tốt mới được ha ha."
Đối với học sinh này của mình, An Mộc Đạt vô cùng hài lòng.
Ông cười sảng khoái: "Tương lai của ngươi, ta không lo chút nào. Con đường của ngươi và tất cả mọi người đều không giống nhau, đây là một con đường lớn chính đạo, nếu cứ tu luyện như bây giờ, sớm muộn cũng sẽ trở thành là tông sư. Sư phụ không có gì thích hợp để chỉ dẫn cho ngươi được."
Nếu ai đó nghe được An Mộc Đạt đánh giá Sư Tuyết Mạn cao thế này, nhất định sẽ phải giật mình. An Mộc Đạt khi ra ngoài, lúc nói tới học sinh của mình, đều chỉ nói đại loại ‘đấy là một con bé tốt’.
Sư Tuyết Mạn cũng giật mình, đây là lần đầu tiên nàng nghe được sư phụ đánh giá mình như vậy.
Nàng im lặng một lúc, hơi khom người: "Học sinh đã hiểu."
"Không thể dạy thêm gì cho ngươi, nhưng cũng không thể để cái tiếng sư phụ này bỏ đó. Sau khi ta tạ thế, Lê Vân Đình Cư này giao cho ngươi, xem như là quà sư phụ tặng cho ngươi."
Sư Tuyết Mạn mắt đỏ hồng, mũi cay cay: "Sư phụ. . ."
An Mộc Đạt vung tay: "Đừng có ra vẻ con gái yếu đuối đó. Đời này của sư phụ, trở thành tông sư, ngạo thị quần hùng, đã rất vui vẻ, sống không uổng phí. Hơn nữa ta cũng đâu phải sẽ chết ngay, lần này gọi ngươi tới, là có mấy chuyện sư phụ muốn dặn ngươi."
Sư Tuyết Mạn vẫn nghèn nghẹn, nhưng ngồi thẳng lưng lên, nghiêm túc nghe dạy bảo: "Sư phụ, người cứ nói!"
An Mộc Đạt cười: "Sư phụ đại khái còn khoảng chừng hai, ba năm nữa, ngươi không phải lo quá. Chuyện thứ nhất, chính là việc tu luyện của ngươi. Ta biết ngươi lần này vì từ chức, mà mất cơ hội Đại Sư Chi Quang. đăng chương vào lúc 20h hàng ngày tại bachngocsach.com Điều sư phụ muốn dặn ngươi là, sau này nếu như có cơ hội, cũng không được tham gia Đại Sư Chi Quang, nó xung đột với con đường mà ngươi đang đi."
Sư Tuyết Mạn kính cẩn đáp: "Học sinh ghi nhớ!"
An Mộc Đạt phẩy tay: "Đừng có nghiêm túc như vậy. Chuyện thứ hai, khoảng thời gian này, Trưởng Lão Hội đang làm hai việc, toàn lực luyện chế Trấn Thần Phong và phổ biến Đại Sư Chi Quang. Như vậy, sau khi ta chết rồi, Trưởng Lão Hội cũng không đến nỗi ngay cả khả năng tự bảo vệ mình cũng không có. Ngươi nếu đã rời khỏi Bắc Hải, thì đừng quan tâm tới Trưởng Lão Hội nữa."
"Vâng."
"Còn nữa, nếu có một ngày, Ngũ Hành Thiên thật sự không thể ở được nữa, các ngươi hãy trở về cựu thổ."
Sư Tuyết Mạn giật bắn, ngơ ngác nhìn sư phụ.
"Đừng có nhìn ta như vậy." An Mộc Đạt vẫn cười: "Ta chỉ nói là nếu. Thế cuộc còn chưa tới mức hỏng bét như vậy."
Sư Tuyết Mạn im lặng, một lát sau mới hỏi: "Vì sao lại là cựu thổ?"
"Chỗ đó là cố hương." An Mộc Đạt có vẻ xuất thần, nhìn hư không phương xa, như đang muốn nhìn thấy cái gì đó.
Sư Tuyết Mạn lập đi lập lại trong lòng câu nói này của sư phụ, mắt cũng nhìn ra xa. Trong hư không mênh mông, ngay bên dưới là biển mây dày đặc, không nhìn thấy được rõ cái gì.
Cựu thổ, đối với nàng, là một nơi cực kỳ xa lạ.
Sư phụ sao lại bảo nàng đi cựu thổ? Chẳng lẽ tới cựu thổ là sẽ được an toàn? Cố hương ư?
Nàng chưa hiểu lắm, đang định hỏi lại, An Mộc Đạt đã nói.
"Là cố hương của tất cả chúng ta."
***
Phó gia đèn đuốc sáng choang, người hầu chạy tới chạy lui như nước chảy, vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay nhóm người Diệp phu nhân tới, Phó gia dành quy cách cao nhất tiếp đón. Long trọng mở tiệc tối tẩy trần, làm Phó gia rộn ràng trang hoàng như tết.
Tiệc tối rất là náo nhiệt, Diệp Phu Nhân ngồi ở chủ vị, một bên là gia chủ Phó gia Phó Hoài Ân. Ngải Huy nhìn thấy tên đồ đệ tiện nghi Phó Dũng Hạo, và cả Phó Nhân Hiên.
Có một tên luôn say khướt, tên là Tửu Quỹ. Còn có một tên chuyên gia cợt nhả, tên là Vương Tử.
Ngải Huy không ngờ họ đều biết mình, điều này làm hắn ngơ ngẩn cả nửa ngày.