Nếu như bảo Ngải Huy tìm một từ để hình dung cảm giác hiện giờ, vậy chắc chắn là "Vạn tiễn xuyên tâm" !
Kim nguyên lực sắc nhọn theo các bộ phận tiến vào trong cơ thể hắn, hắn cảm giác mình tựa như con rối bị đâm thành tổ ong. Nhưng vào thời điểm này, khi toàn bộ cảm giác tê dại lại không còn, thì thay vào đó là cảm giác đau đớn vô cùng mãnh liệt.
Nếu như không phải hắn đã quen với đau đớn từ khi tu luyện trong tháp Huyền Kim thì hiện tại chắc chắn hắn đã kêu thảm thiết liên tục.
Việc tu luyện trong tháp Huyền Kim giúp hắn có khả năng chịu đựng tương đối tốt với loại đau đớn này.
"Đồ đệ có khả năng chịu đựng thật lợi hại." Lão đầu giật mình bởi kể từ khi làm ra những giáp đồng dùng để kiểm tra này thì ông ta là người thực nghiệm duy nhất. Chính ông ta đã từng tự mình cảm nhận phiên bản thuộc tính Hỏa, nhưng mà tiếng gào khóc thảm thiết của ông ta làm phu tử được gọi tới hỗ trợ sợ đến nỗi tay run lên, ném thẳng bảng thao tác trên tay văng xa mấy mét.
Mà đến bây giờ Ngải Huy còn chưa kêu lấy một tiếng nào, quả nhiên không hổ là nhân hình dã thú có thể sống sót thoát ra khỏi hoang dã!
Hai mắt lão đầu tỏa sáng, là một vị phu tử có vô số sáng kiến thì có cái gì quan trọng hơn so với việc có một vật thí nghiệm kiêm đồ đệ kiên cường và bền bỉ chứ? Ông ta đã bắt đầu tưởng tượng, có được đồ đệ kiên trì như thế thì học thuyết và lý luận của mình nhất định có thể kiểm chứng rất nhiều, sẽ sớm có được đột phá mang tính thực chất.
Đối tượng thực nghiệm hoàn mỹ!
Ông ta liếm liếm môi, giống như nhìn thấy mỹ thực, miệng lẩm bẩm: "Gia tăng thêm chút cường độ, nguyên lực nhỏ mảnh hơn một chút, Kim nguyên lực có chút xa lạ thì phải, không sao, thử nghiệm nhiều một chút..."
Vạn tiễn xuyên tâm đột nhiên biến thành vạn kiến cắn người.
Thân thể Ngải Huy bắt đầu run rẩy.
Lão đầu đã khắc họa rõ ràng cái gì gọi là cảm xúc mạnh mẽ tích lũy mấy chục năm đột nhiên phóng thích ra, ánh mắt ông ta điên cuồng, miệng lẩm bẩm, nhìn chăm chú la bàn thao tác trong tay, liên tục điều chỉnh nguyên lực trên giáp, không ngừng ngẩng đầu nhìn chằm chằm những tia sáng trên giáp đồng.
Theo thao tác không ngừng nghỉ của ông ta thì trên giáp đồng thỉnh thoảng lại sáng lên.
Ngải Huy cảm giác mình đã bước vào địa ngục, hơn nữa nhất định là tầng mười tám trở xuống.
Nguyên lực kích thích thân thể hắn đang không ngừng biến hóa, những cảm giác tê dại, ngứa, đau xót, bỏng, khó chịu vân vân, các loại cảm giác khác nhau liên tục xuất hiện khắp nơi trên thân thể hắn. Trước lúc này, không, trước lúc mặc giáp đồng, hắn chưa từng nghĩ Kim nguyên lực trên thế giới lại có nhiều loại như vậy.
Mỗi một loại biến hóa đều bất ngờ không kịp phòng bị.
Cảm giác này quả thực là... đau đớn biết bao.
Phía dưới mái tóc rối tung của lão đầu, ánh mắt kia điên cuồng và cực kỳ chuyên chú.
Hào quang trên giáp không ngừng biến hóa. Cứ mỗi lúc, ông ta lại ghi chép lên một thứ gì đó, miệng lẩm bẩm những thuật ngữ Ngải Huy nghe không hiểu.
Hiện giờ Ngải Huy đã không còn ý nghĩ gì khác, hắn chỉ muốn kết thúc thí nghiệm giống như luyện ngục ở trước mắt này sớm một chút.
Bộ giáp này không có tính phổ biến gì, bởi ngay cả Ngải Huy tự nhận khả năng chịu đựng của mình đã tương đương cao, nhưng mà có mấy lần hắn đều thiếu chút đã bị ngất đi, và cũng đã có mấy lần đầu óc tê dại. Hắn hoài nghi học viên có thân thể chỉ cần hơi yếu một chút rất có khả năng sẽ xuất hiện nguy hiểm. Dù cho không có nguy hiểm, cũng chắc chắn sẽ để lại bóng ma trong lòng, về sau sẽ tạo thành tâm lý chống cự tu luyện.
Thực sự là kết quả cực đoan...
Mặc dù trong đầu Ngải Huy xuất hiện ý nghĩ này, nhưng mà càng nhiều là sự bội phục lão sư.
Tuy rằng toàn bộ quá trình sống không bằng chết, tựa như luyện ngục nhưng mà Ngải Huy vẫn có thể cảm thụ được điểm lợi hại trong đó.
Chỉ riêng việc tạo ra nhiều loại Kim nguyên lực khác nhau rất nhỏ như vậy đã là cực kỳ lợi hại rồi!
Ngải Huy có cảm giác rất mãnh liệt rằng dù cho lần thí nghiệm này không có kết quả thì chỉ riêng việc trải qua nhiều Kim nguyên lực khác nhau như vay cũng giúp ích rất lớn với việc tu luyện của mình rồi.
Nếu như không phải đích thân cảm nhận, hắn tuyệt đối không biết điểm khác biệt rất nhỏ trong đó. Cùng là Kim nguyên lực, nhưng chỉ khác biệt rất nhỏ đã thể hiện ra tính chất hoàn toàn bất đồng.
Kim nguyên lực có tính chất chung của nó, nhưng mà cũng có những điểm khác biệt riêng.
Học thức của
lão sư thật rất sâu sắc.
Ngải Huy biết rõ, như mấy thứ này, nếu chỉ dựa vào chính hắn tìm tòi thì rất có khả năng vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ được đến.
Bỗng nhiên, bản mạng nguyên phủ của hắn dao động mãnh liệt một hồi, nhưng vào lúc này, lão đầu ngẩng đầu: "Bây giờ chúng ta tới thử một chút năm phủ tám cung của ngươi, xem cung nào mạnh, cung nào yếu."
Ngải Huy sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói, năm phủ tám cung lại còn có cung mạnh, có cung yếu.
Hình như biết rõ nghi hoặc trong lòng Ngải Huy, ông ta giải thích: "Bình thường phu tử sẽ không giảng những thứ này, học viên quá nhiều mà, vấn đề liên quan tới bên trong này cũng rất nhiều, tương đối phức tạp. Ngươi lý giải như thế này là được, có người quen tay phải, có người quen tay trái, có người trời sinh chân trái mạnh hơn, linh hoạt chân phải. Thân thể người là cân đối, cũng là không cân đối. Năm phủ tám cung cũng là như thế, có cung mạnh, cũng sẽ có cung yếu hơn một chút. Trước nay cái này là bí mật bất truyền của một ít thế gia, hiện tại khuếch tán ra rồi. Những thế gia kia vẫn rất lợi hại, nghiên cứu rất sâu. Biết rõ ràng mạnh yếu bên trong tám cung đối với tu luyện về sau rất có lợi."
Ngải Huy tỏ vẻ bừng tỉnh, lão đầu giải thích rất có sức thuyết phục.
"Bản mạng nguyên phủ của ngươi không tệ, cùng với việc khi nguyên lực tràn đầy ngươi mới xông phủ môn có liên quan. Lúc trước ta đã nói qua, việc nguyên lực tràn đầy mới xông phủ môn sẽ có lợi lớn về sau, nó sẽ giúp bản mạng nguyên phủ của ngươi càng ổn định. Bất quá người bình thường đều không có cái kiên trì đó."
Lão đầu vừa nói, vừa thao tác la bàn trên tay.
Một lát sau, bàn tay trái Ngải Huy sáng lên một đoàn quang mang sáng ngời.
"Không sai, Tả thủ cung của ngươi không tệ, là cường cung."
Lại một lát sau bàn, tay phải Ngải Huy cũng sáng lên một đoàn quang mang sáng ngời.
"Hữu Thủ cung cũng là cường cung, không sai a, tay trái - phải cân đối, có một chút chiêu thức cần phải tay trái - phải cân đối mới có thể học tập."
"Tả túc cung là cường cung!"
"Ai u, hữu túc cung cũng là cường cung, hai chân cân đối, tứ chi cân đối!" Lão đầu hét lớn lên, đầy mặt hưng phấn: "Đồ đệ, ngươi chính là một phôi thai chiến đấu! Tứ chi cân đối, đó chính là loài bò sát hoàn mỹ. Ta biết rõ có mấy chiêu thức cực kỳ lợi hại, yêu cầu bốn cung phải hài hòa. Hai trăm năm trước, bộ thủ Ngô Nham Thạch của Binh nhân bộ có tay chân bốn cung cân đối, đều là cường cung, ngươi có biết tên hiệu của y là gì không? "Thiết bạch tuộc"! Ha ha ha, quả nhiên không hổ là đệ tử của ta."
Loài bò sát...
Ngải Huy không biết nên nói cái gì, có điều hình như... Xem ra là rất lợi hại? Còn có, bạch tuộc có thêm một chữ thiết cũng không thêm chút nào uy mãnh cả.
"Địa cung là cường cung!"
"Hải cung là cường cung!"
"Môn cung là cường cung! A a a a, đồ đệ ngươi nếu như thiên cung cũng là cường cung, vậy ngươi quá lợi hại rồi! Một thân cường cung! Tuyệt đối cường cung! Hoàn toàn không có góc chết! Năm phủ tám cung hoan mỹ! Biết cái này gọi là cái gì không? Bá vương cung!"
Thiên cung chính là mi tâm, nhìn đạo lão sư kích động như vậy, Ngải Huy cũng có phần kích động theo. Bá vương cung! Vừa nghe là rất uy mãnh, thế nhưng là... Vì cái gì mình sẽ nghĩ đến câu "Bá vương ngạnh thượng cung" chưa.
Một thân cường cung, nghe thật là thoải mái.
"Thiên cung thiên cung, nhất định phải là cường cung a... Di?"
Lão đầu bỗng nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn mũ giáp của Ngải Huy.