Không biết có phải do gần Lâu Lan một thời gian không ngắn hay không, Ngải Huy cảm thấy tính cách mình cởi mở hơn rất nhiều.
Hay là, kỳ thực đây mới là tính cách thực của mình?
Ngải Huy tỉ mỉ suy nghĩ. Nhớ khi ở tại kiếm tu đạo trường phần lớn là đơn độc, không có bạn cùng tuổi để chơi đùa, phần lớn là một mình lặng lẽ chỉnh lý kiếm điển. Đến hoang dã, đừng nói bạn bè hay chơi bời gì, ngày ngày là nơm nớp lo sợ, thần kinh căng thẳng. May mà còn có mập mạp, tuy vậy cái đứa này nhiều khi chẳng có nguyên tắc.
Lâu Lan đúng là người tốt, không đúng, là Cát tốt, cũng không đúng...
Biến trở lại, Lâu Lan nói: "Ngải Huy, Thiệu sư đã nói, về sau Lâu Lan cứ theo ngươi, có được không?"
"Đương nhiên! Chúng ta là cộng sự tốt nhất!" Ngải Huy không chút do dự, trong lòng quả thực vui lật trời luôn, kiếm lớn rồi! Hắn cười đến nỗi con mắt nhắm tịt, phấn chấn hăng hái: "Về sau chúng ta trường kiếm tẩu thiên nhai, kiếm kiếm kiếm kiếm tiền tiền tiền! Ta độc bá Nguyên tu giới, Lâu Lan tiếu ngạo giới Trù phòng!"
Lâu Lan là bảo vật hầm thuốc, Lâu Lan là đạo trường sạch sẽ, Lâu Lan vạn năng giúp đỡ...
Chỉ có người không suy nghĩ, không có Lâu Lan làm không được.
Lâu Lan cũng trở nên cao hứng, sàn sạt, biến thành vô số chữ "Tiền" to to nhỏ nhỏ, tựa như bầy cá bay lượn xoay quanh Ngải Huy.
Điên cuồng với Lâu Lan một trận, rồi cũng đến lúc Ngải Huy cần đi tu luyện.
Không biết có phải do tâm tình rất tốt hay không, tuy rằng vẫn còn kéo là đầu thừa đuôi thẹo, nhưng Ngải Huy đã không nôn nóng như trước, tâm tình bình ổn đi rất nhiều.
Việc kéo Mộ Giao tằm tơ, tâm tính ôn hòa là cực kỳ trọng yếu, Ngải Huy một mạch đột phá một thước.
Cuộc sống của hắn cũng trở nên vô cùng phong phú, hắn không đặt toàn bộ thời gian vào việc kéo Mộ Giao tằm tơ. Bởi vì hắn phát giác ra việc kéo Mộ Giao tằm tơ cần sự tập trung chú ý cao độ, mệt mỏi rã rời chỉ làm hiệu suất tu luyện kịch liệt thấp, việc nghỉ ngơi có điểm trợ giúp.
Hắn bắt đầu điều chỉnh sinh hoạt, đi học bình thường, tan học đến thảo luận nguyên lực với lão đầu. Dạy học đã mấy thập niên, lý luận tri thức của lão đầu cực kỳ thâm hậu, trong lúc thảo luận với lão đầu, Ngải Huy cảm thấy tầm nhìn được mở rộng.
Hắn không biết rằng Vương Thủ Xuyên còn thấy kinh ngạc hơn với vị đệ tử này của mình.
Trong thời gian Ngải Huy tu luyện không ngày không đêm, ông ta đã định nhắc nhở Ngải Huy, không ngờ Ngải Huy nhanh chóng nhận thấy được điểm không thích hợp và chủ động điều chỉnh ngay.
Vương Thủ Xuyên cảm thấy đệ tử của mình nhầm tuổi hay không chứ quả thực thành thục lão luyện đến đáng sợ. Tại nơi thiên tài xuất hiện lớp lớp như Cảm Ứng tràng, ông ta từng gặp các loại thiên tài vô số kể, tư chất của Ngải Huy không đáng kể nhưng tâm tính lẫn ý chí tuyệt đối có thể xếp trong top 3.
Thực sự là đứa đáng sợ.
Sự đáng sợ của Ngải Huy chưa bao giờ viết trên mặt, đằng sau cái bình thường ở vẻ ngoài là hải dương sâu không lường được.
Lúc ban đầu, Vương Thủ Xuyên chỉ giảng giải và truyền thụ Nguyên lực cho Ngải Huy, nhưng theo thời gian trôi qua, ông ta kinh ngạc phát hiện, giữa họ giống với thảo luận hơn.
Đệ tử này của mình có trực giác nhạy cảm khác thường đối với lực lượng. Ông ta cảm thấy không biết nên làm thế nào chính là Ngải Huy có lý giải rất sâu đối cổ đại kiếm tu. Ngải Huy thường thường theo góc độ của kiếm tu làm gương và tham khảo, đưa ra một ít kết luận và phỏng đoán khiến Vương Thủ Xuyên cảm thấy kinh ngạc.
Ngải Huy tựa như bông xốp tham lam, liều mạng hấp thu tất cả tri thức.
Chỉ cần là tu luyện, Ngải Huy tựa như biến thành người khác, hắn có thể lãnh tĩnh ổn định mà duy trì liên tục một kiểu tu luyện nào đó, nhưng một khi hắn nảy ra ý nghĩ gì, hắn sẽ không chút do dự thử nghiệm.
Chính điểm này khiến Vương Thủ Xuyên không thể quen nổi, Vương Thủ Xuyên là người cẩn thận bảo thủ, bằng không thì sao vẫn thế dù ở tại Cảm Ứng tràng đã mấy thập niên.
Nhưng tại phương diện này, biểu hiện của Ngải Huy rất có tinh thần mạo hiểm, dị thường dũng cảm. Vương Thủ Xuyên có ảo giác, giả như tại lúc nào đó cần đưa bản thân ra đánh bạc, vị đệ tử này của mình sẽ không có chút do dự.
Sự mạo hiểm ở Huyền Kim tháp đã thuyết minh rõ vấn đề này.
Vương Thủ Xuyên hi vọng Ngải Huy có thể an toàn hơn một chút, nhưng Hàn Ngọc Cầm thì ngược lại dị thường tán thưởng với tính cách này, bà cảm thấy như vậy
mới có khí khái nam tử, mỗi khi tới thời điểm này liền tiện thể châm chọc khiêu khích Vương Thủ Xuyên một trận.
Cái bà nương này thù dai thế!
Vương Thủ Xuyên có chút bất đắc dĩ, nhưng một câu nói của bà nương đã đánh động ông ta: "Lẽ nào ngươi muốn đồ đệ của ngươi giống như ngươi, cứ ở mãi Cảm Ứng tràng mấy thập niên?"
Những lời này khiến ông ta hoảng hốt một thời gian rất dài.
Ngải Huy không biết những điều này, hắn hoàn toàn chìm đắm trong biển rộng tri thức. Thu hoạch lớn nhất của hắn là hằng ngày thảo luận với lão sư. Những trận thảo luận như vậy có chiều sâu hơn nhiều so với chương trình học bình thường.
Trong thảo luận chiều sâu như vậy, lý giải của Ngải Huy về nguyên lực về tu luyện ngày càng sâu sắc.
Một thu hoạch nữa là hắn phát hiện rất nhiều thứ trong kiếm điển không phải là hoàn toàn không chút hữu dụng. Hệ thống kiếm tu khổng lồ và mênh mông hơn nhiều khi so sánh với hệ thống Năm phủ tám cung có lịch sử chưa đến một nghìn năm, .
Hiếm có ai xem nhiều kiếm điển, phí nhiều thời giờ lướt qua một thứ mình hoàn toàn không dùng, hơn nữa còn là một hệ thống khổng lồ. Phàm những người si mê kiếm tu lại chẳng có hứng thú tu luyện nguyên lực.
Từng tìm hiểu hệ thống tu luyện khổng lồ chặt chẽ, Ngải Huy nhìn lại Năm phủ tám cung nên rất nhiều lý giải khác hẳn bình thường.
Khiến hắn mừng rỡ hơn chính là hắn phát hiện một vài thứ của kiếm tu có lẽ còn có thể phát huy được một chút nhiệt lượng thừa.
Tỷ như Mộ Giao tằm tơ cần có Nguyên lực rót vào, nhìn theo một góc độ khác kỳ thực đó không phải là dùng Nguyên lực đâm ra một kiếm sao?
Chỉ có điều, một kiếm này cần sự thong thả lẫn ổn định cực độ.
Kiếm chậm?
Trong kho kiếm điển khổng lồ mênh mông, các thể loại kỳ quái đều có, Ngải Huy tìm được kiếm điển tương tự.
Có lẽ mình có thể tham khảo kỹ xảo, hoặc là suy nghĩ của nó?
Ánh mắt Ngải Huy chớp sáng.
Vương Thủ Xuyên rất thích thảo luận như vậy.
Bầu không khí hiện nay tôn sùng sự thực dụng, hiếm có học viên hứng thú với nguyên lý tu luyện nguyên lực, khi giảng giải tu luyện Nguyên lực các phu tử đều lướt qua, chú trọng vào giảng giải chiêu thức và những vấn đề gặp phải trong quá trình tu luyện nguyên lực.
Một già một trẻ chìm đắm trong thảo luận lý luận như thế.
Ban đầu Vương lão đầu còn có ý dạy bảo, nhưng chẳng mấy chốc cũng chìm đắm vào đó không thể tự thoát ra được. Ngải Huy hiểu biết hệ thống kiếm tu rất sâu, hắn dựa vào kiếm tu đề xuất ra rất nhiều vấn đề rất có ý tứ.
Lão đầu có được nhiều gợi ý, thu hoạch.
Tỷ như Ngải Huy nói, kiếm tu có phân chia âm dương, linh lực có phân chia âm dương, vì sao Nguyên lực không phân chia âm dương chứ?
Điều này khiến lão đầu cứng họng, ông ta trở về suy nghĩ mấy đêm, mơ hồ có chút ý tưởng định thảo luận với Ngải Huy mở rộng suy nghĩ. Đâu biết trôi qua mấy ngày, cái thằng Ngải Huy này vậy mà không chịu thò mặt ra.
Trong lòng lão đầu tựa như có nghìn vạn con kiến đang bò, tên tiểu tử chết tiệt này đi đâu rồi?
Thực sự nhịn không được, ông ta chạy thẳng đến phường thêu.
Vừa xông tới phường thêu, ông ta đang định rướn họng lớn tiếng gọi, bỗng nhiên khóe mắt nhìn thấy bà nương của mình và Minh Tú đang hết sức chăm chú đứng ở cửa sổ ngoài công xưởng.
Tiếng la đã đến cổ họng, lão đầu phải cưỡng ép kìm nén lại, ông ta rón ra rón rén đi tới bên cạnh bà nương, ghé mắt nhìn vào bên trong cửa sổ.
Con mắt ông ta tròn xoe.