Ngư Hương Tứ Dật

Chương 3


trước sau

Mặc dù hiểu biết của Điền La ít ỏi nhưng nàng cũng từng nghe qua đại danh của chiến thần Dung Lâm. Trên thiên giới, người được gọi là chiến thần chỉ có hai người, một người là thượng thần Tiêu Bạch – người mang trong mình dòng máu thần trời sinh, hậu duệ của thần tộc và người còn lại chính là thượng thần Dung Lâm. Nàng đợi ở Cửu Tiêu các đã mấy ngày nên đương nhiên biết được hai người này nhận được sự ái mộ của vô số cô gái. Sáu giới nay đã khác xưa. Trước đây chế độ trên thiên giới nghiêm minh, không cho phép giữa các chủng tộc phát sinh tình cảm, càng không dung thứ cho thứ tình cảm cấm kị giữa thầy và trò. Còn bây giờ, những điều luật này toàn bộ bị xóa bỏ, các nữ đệ tử mến mộ hai vị thượng thần cũng không phải chuyện to tát gì. Song, những tư tưởng cổ hủ đã ăn sâu, bén rễ nên cho dù được phép nhưng đại đa số những vị sư phụ cũng không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì với nữ đệ tử của mình. Cho dù là có cũng chỉ là một mối tình duyên tựa sớm mai mà thôi.

Điền La nhìn A Liên. Không thể không nói, tuy hai cô nương Hải tộc kia tự xưng là xuất thân cao quý nhưng lại không để ai vào mắt, còn A Liên bây giờ dịu dàng như nước, ngó nghiêng khắp chốn. Thật khó tưởng tượng, tộc Cá mè hoa này cũng có thể có được một người dung mạo tuyệt trần như A Liên, nếu nhìn mặt thì A Liên không phải là không có cơ hội.

Khuôn mặt A Liên xinh đẹp trắng trẻo, ngực lớn eo nhỏ, Điền La thường hâm mộ nói: “Nếu ta trắng như cô thì tốt quá!” Một phần trắng che đi ba phần xấu, cô nương nhà người ta sẽ không chê mình quá trắng nữa. Điền La sinh ra trong ao, do nơi sống và chủng tộc, khi hóa thành hình người nàng đen hơn các cô gái bình thường một chút.

A Liên lại cảm thấy giống như Điền La mới là tốt.

Nhưng A Liên ở Cửu Tiêu các đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa có cơ hội gặp thượng thần Dung Lâm, thậm chí một góc áo cũng không thấy. Điền La nhìn thấy bộ dạng ỉu xìu của nàng liền an ủi: “Cửu Tiêu các chủ yếu là do thượng thần Tiêu Bạch trông coi, thượng thần Dung Lâm thì không hay đến. Thế nhưng theo ta thấy, hai người họ là bạn thân thiết thường ngày cũng hay qua lại, không phải là cô không có cơ hội đâu.”

A Liên rầu rĩ tưới nước vào trong chậu hoa, chậu hoa này trồng một hạt giống. Mỗi đệ tử mới nhập học đều có hạt giống này, nghe nói có thể trồng ra linh thú. Cấp bậc của linh thú có liên quan mật thiết đến chủ nhân, những người tu vi thấp như A Liên có thể trồng ra linh thú thì cũng là loại thường thấy nhất.

Điền La an ủi một hồi thì A Liên mới thấy thoải mái hơn chút.

Tưới nước xong, A Liên định đi cùng Điền La đến Bích Ba trì sau núi để tắm, lại đúng lúc gặp hai cô gái Hải tộc cũng đi đến, Di Chương mặc quần áo màu xanh lá bắt đầu oán giận Cửu Tiêu các không công bằng: “Biểu tỷ Di Khuê, tỷ nói xem, cái tên táo yêu có lai lịch như thế nào? Sao cô ta lại có thể sống một mình trên đảo tiên trong khi quý nữ Hải tộc như chị em mình lại phải ở cùng hai ả thôn quê?”

Trong hai cô gái Hải tộc, Di Chương tính tình ngang ngược, còn Di Khuê lại bày ra dáng vẻ thanh tao lạnh lùng. Chẳng qua là hai tiểu thư có gia thế, dung mạo đều hơn người, đến Cửu Tiêu các mới có mấy ngày thế mà biết móc mỉa người khác rồi.

A Liên và Điền La ngơ ngác nhìn nhau, hiểu được “ả thôn quê” trong lời Di Chương là chỉ hai người họ.

Di Khuê mặc quần áo màu trắng, tiên khí phiêu lãng lại khó che được một mùi tanh bẩm sinh đã có trên người. Nàng ta lớn lên cùng em họ, hiểu được em họ làm cái gì cũng đều không hay, nhưng càng như vậy nàng ta lại càng thích chơi với cô nàng em họ này, vì như thế sẽ càng tôn lên điểm tốt của nàng ta. Nghe Di Chương căm phẫn bất bình như thế, Di Khuê cũng có đôi chút bị ảnh hưởng.

Thời gian ở Đông Hải, nàng có biết bao người theo đuổi nhưng Cửu Tiêu các không phải là Đông Hải, bên trên sắp xếp thế nào các nàng chỉ có thể phục tùng. Nàng, Di Chương phải sống cùng hai ả sinh ra ở ao hồ tuy là hạ thấp thân phận, nhưng đều là chúng đệ tử mới nhập môn thì dẫu là con cháu của Thiên Đế thì cũng phải chịu sự sắp xếp như vậy.

Nhưng như hiện nay lại  không hay cho lắm. Tên táo yêu lai lịch không rõ ràng, nhưng lại được phá lệ ở trên đảo tiên, đây chính là đãi ngộ nơi ở dành cho đệ tử cao nhất. Không lo lắng mà lo lắng cũng không yên, nói ra chính là ý như vậy.

A Liên và Điền La cũng hiểu đôi chút về tính cách hai vị tiểu thư Hải tộc, cũng chỉ là miệng lưỡi ra oai nhưng thật ra chẳng làm ra được chuyện gì quá đáng, lúc này hai nàng cũng chẳng thèm so đo.

Chỉ là trên đường đi đến sau núi, Điền La liền nói: “Tên tiểu táo yêu đó, mấy ngày trước tôi có nhìn thấy một lần…” nàng nhìn xung quanh một lượt rồi tiến tới như tên trộm ghé vào tai A Liên nói nhỏ, “Ta nhìn thấy nàng ta ở cùng một chỗ với thượng thần Tiêu Bạch.”

A Liên trợn tròn mắt.

Nàng có dáng vẻ xinh đẹp, cho dù thân phận thấp kém, nhưng ở lầu Cửu Tiêu có rất nhiều sư huynh quan tâm nàng, nàng vẫn cứ duy trì bộ dáng phản ứng chậm chạp, mỗi lần đều không nhớ được tên của mấy vị sư huynh đó, trong lòng thì chỉ thương nhớ không nguôi vị thượng thần Dung Lâm chưa từng thấy mặt. Nhưng cũng không phải là ngoài thượng thần Dung Lâm ra, những người khác nàng đều không quan tâm. Chí ít vị thượng thần Tiêu Bạch này, nàng cũng có hiểu đôi chút.

Thượng thần Tiêu Bạch quản lý Cửu Tiêu các,

nếu như đó là sự sắp xếp của thượng thần, vậy chuyện tiểu táo yêu sống một mình trên đảo tiên cũng không có gì là quá.

Khi tiến hành đại lễ nhập học, A Liên chỉ có thể nhìn thấy thượng thần Tiêu Bạch từ xa, sinh vào ngày trăng thanh gió mát, tuấn tú vô song, hơn nữa lại không có dáng vẻ thượng thần mà là dáng vẻ nho nhã lịch sự.

Nhưng thượng thần Tiêu Bạch này cũng là bạn tốt nhất của thượng thần Dung Lâm, người này nổi tiếng công tư phân minh, chưa từng nhận hối lộ. Nay sao lại vì tiểu táo yêu mà phá lệ chứ?

Điền La lại nói: “Ta đã nhìn thấy tiểu táo yêu đó, bề ngoài không bằng ngươi. A Liên, nếu ngươi quyến rũ được thượng thần Dung Lâm, sau này cũng không cần ở chung một chỗ với hai vị tiểu thư Hải tộc nữa, tới lúc đó thì ta cũng được thơm lây rồi.”

A Liên giật giật quai hàm hung hồn nói: “Ta nói muốn quyến rũ thượng thần Dung Lâm khi nào?”

Điền La nói: “Nhưng ngươi không thích người sao?”

A Liên gật đầu: “Thích thì có thích.”

Vì hoàn cảnh sinh ra lớn lên cho phép, từ nhỏ Điền La đã được cha nương cưng chiều, nàng không thích đọc sách tất nhiên cha nương cũng không ép nàng, lâu dần, trình độ văn hóa khó tránh khỏi không theo kịp, từ trước đến nay dùng từ không biết phân biệt nghĩa tốt nghĩa xấu.

Hai người cũng không nói chuyện này nữa, chỉ nói tiểu táo yêu kia không phải là tiểu yêu bình thường, không chừng người ta còn nhân vật lớn đứng đằng sau.

Đến Bích Ba trì phía sau núi, A Liên và Điền La cởi y phục rồi nhảy vào trong hồ.

Liên Y dùng nước tẩy rửa một lượt liên tục rồi sau dó dần dần yên lặng.

Ngay sau đó.

Một tiếng “xoạt” vang lên.

Thiếu nữ với mái tóc đen tuyền từ mạt nước lộ ra, da mặt trắng nõn mịn màng, ánh nước sóng sánh, giọt nước trên gò má từ từ rơi xuống, dọc theo cằm rơi xuống bờ vai nhỏ nhắn trắng như tuyết, chỉ trong một khắc mà đẹp tới tận lòng người.

A Liên mặc dù có thể biến thành hình người, nhưng do chủng tộc, chỉ có thể ở dưới nước mới thoải mái tự tại nhất.

A Liên mím môi, búi tóc lại, lặn xuống nước, phần đuôi màu vàng bơi lượn trong làn nước bỗng bọt nước tản ra tứ phía.

Nàng bơi đến đáy hồ, nhìn thấy con ốc đồng trên hòn đá đang hít thở, liền dùng đuôi tạt qua: “Ta đi bơi một lát, đợi chút nữa quay lại tìm ngươi. Ngươi cẩn thận đừng để người ta bắt mất.”

Cằn nha cằn nhằn, Điền La thoải mái thở ra đầy bọt khí.

Mấy ngày chưa xuống nước, A Liên bơi lội vui vẻ thoái mái, bơi tới mức biến thành nguyên hình.

Một con cá mè hoa béo trắng tùy ý bơi lội trong Bích Ba trì.

Không biết bơi đến chỗ nào, A Liên xuyên qua tầng tầng lớp lớp tảo, đột nhiên trong thấy cách đây không xa có hai cây cột vừa dài vừa thẳng. Mắt của A Liên trước giờ không quá tinh tường, đặc biệt là ở dưới nước, có những thứ không nhìn thấy rõ lắm, đương nhiên là nói đến cây cột kia.

Dù sao dưới biển có Định Hải Thần Châm, trong ao trì của Cửu Tiêu các có cột cũng không phải là chuyện ly kì.

Mấy ngày này, với hiểu biết về sự nguy nga lộng lẫy của Cửu Tiêu các, A Liên tự nhiên cảm thấy cho dù trong ao trì này trải kín vàng thì cũng không có gì ngạc nhiên.

Nàng bơi qua khe hở giữa hai cái cột, lúc bơi qua cái đuôi nhẹ nhàng quét qua cây cột.

Cảm thấy thú vị nàng liền quay đầu lại bơi qua lần nữa.

Xuyên qua mấy lượt nàng liền đung đưa đuôi men theo cột bơi lên phía trên. Nhìn thấy giữa hai cột có một vật mềm khổng lồ, bốn phía được che phủ bởi rêu xanh, giống như hình con chim đầy đủ lông cánh, nảy sinh cảm khác thật khác lạ.

A Liên đột nhiên mới nhớ ra từ “ả thôn quê” trong lời nói của Di Chương của Hải tộc, nhìn lại vật thể trước mặt, nàng thật sự cảm thấy mình thực quê mùa, hoàn toàn không hiểu được thiết kế của Cửu Tiêu các.

A Liên dừng lại xem xét một lát, còn muốn tiến lên mổ mấy cái.

Vào lúc này dưới đáy hồ bỗng rung chuyển.

A Liên bị chìm sâu trong dòng nước xoáy, cả người cá bị xoay vòng đến nỗi chóng mặt, sau đó dường như có một sức mạnh cường đại túm lấy nàng, sau đó đưa nàng từ dưới đáy hồ lên trên bờ.

Cá mè hoa béo trắng cố gắng gượng, sau đó liền trở về hình dáng con gái. Thiếu nữ với cơ thể ướt nhẹp cùng với mái tóc đen dài qua eo dính chặt trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn vì choáng váng mà trở nên trắng bệch, nàng hơi ngước mắt lên, nhìn thấy đôi giày màu đen với hoa văn hình mây, bỗng dưng nghĩ đến cái gì đó, nàng mừng rỡ ngẩng mặt lên, đưa tay nắm chặt lấy gấu quần người kia.

“Thượng thần Dung Lâm!”

Hết chương 3


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện