Tâm trạng Dung Lâm đột nhiên thoải mái vô cùng, hắn nói: “Móng chân ta vài ngày rồi chưa cắt…”
A Liên lập tức giơ tay, hưng phấn nói: “Ta cắt giúp thượng thần!”
Dung Lâm gật đầu: “Ừm. Theo ý nàng.” Rồi hắn duỗi tay ra, “Kéo ta.”
“Vâng! Được, được.” A Liên vui vẻ kéo cánh tay thượng thần, cùng hắn đến phòng tắm, giúp hắn cắt móng chân.
A Liên ngâm mình trong bồn tắm, nửa người dưới mất khống chế lại biến thành đuôi cá. Nhưng thần kỳ là nơi nhổ vây trước đó, theo lý thuyết hẳn là còn đang khôi phục, thế nhưng chỉ trong một đêm lại khôi phục như ban đầu, mọc ra vẩy cá xinh đẹp màu bạc, không còn nhìn ra vết thương nữa. Các cô nương đều yêu thích cái đẹp, A Liên cũng vậy, nàng sung sướng tung đuôi, bơi qua bơi lại trong bồn tắm, vô cùng vui vẻ.
Dung Lâm ngồi vắt chân một bên, nhìn nàng, vừa thấy ngốc lại vừa thấy đáng yêu.
Nghĩ tới điều gì, hắn cúi đầu nhìn giữa hai chân mình, rồi sau đó nhếch khóe miệng, cười đắc chí vừa lòng.
*
Ngày hôm sau, A Liên dậy sớm đi Cửu Tiêu Các thì thấy bốn năm nữ đệ tử hệ Hỏa đứng một chỗ, dường như đang bàn luận chuyên gì. A Liên cũng không phải một con cá thích tán chuyện, nhưng khi nàng đến Cửu Tiêu Các, A Bàng đã dặn làm cá chớ nên lạnh lùng, phải trò chuyện với đệ tử trong lớp, không cần quá a dua nịnh hót, chỉ cần nói với tư thái tâm sự là được.
Khi nàng đi đến, Hoa Bình liền kéo nàng, nói: “Cá mè hoa, sao bây giờ ngươi mới đến? Chậm them chút nữa sẽ bị Xung Hư bắt được, phạt ngươi đi quét Lưu Vân Đài đó.”
A Liên ngượng ngùng nói: “Ta dậy hơi muộn.” Nàng lại nhìn Vân Tiếu và Hoa Bình, hỏi: “Các ngươi đang nói gì vậy? Thật náo nhiệt.”
Hoa Bình biết A Liên tin tức không nhanh nhạy nên nói: “Là Thược Dược hệ Mộc.”
Thược Dược hệ Mộc, là một cây thược dược tinh tu luyện năm trăm năm, mặc dù xuất thân không quá hiển quý, nhưng cũng là một loại hoa xinh đẹp, hơn nữa hoa cỏ tu luyện thành yêu tinh thường có ưu thế về dung mạo, cây thược dược này vừa vào Cửu Tiêu Các đã có nhiều sư huynh đệ xum xoe. Nàng ta lại thanh cao cao ngạo, không hề cho những sư huynh đệ ấy một nửa cơ hội, vậy mà bây giờ lại có tin cây thược dược này và phó phu tử hệ Mộc Cửu Dương tiên quân lén lút ái muội, hôm qua còn có đệ tử nhìn thấy Cửu Dương tiên quân kéo Thược Dược vào Liễu Duyên Trai phía sau núi Cửu Tiêu Các.
A Liên nghe hiểu một chút, nhưng vẫn không hiểu nhiều lắm, nàng hỏi: “Liễu Duyên Trai là làm gì?”
Hoa Bình liền tiến đến bên tai A Liên nói tỉ mỉ. A Liên nghe xong bỗng trợn to hai mắt.
Liễu Duyên Trai này, giống như tên của nó là hóa giải duyên phận, duyên phận ở đây không phải là duyên phận giữa nam và nữ, mà là giữa mẹ và con trong bụng.
Đệ tử Cửu Tiêu Các đa phần là nữ, cặp đôi cũng không ít, bởi vì thiếu kinh nghiệm, vô ý mang thai cũng không ít. Nhưng đệ tử Cửu Tiêu Các đều lấy việc học làm trọng, các đệ tử vẫn đều là hài tử, sao có thể gánh được trách nhiệm làm cha mẹ? Có một số nữ đệ tử, ngay cả con trọng là của ai cũng không biết, nên Liễu Duyên Trai làm ăn ngày càng tốt.
Hoa Bình nhíu mày, nói: “Thược Dược này bình thường đều ngông cuồng tự đại, cao cao tại thượng, còn nghĩ mình là tiên tử thật. Ta nghe nói, hôm qua Cửu Dương tiên quân kéo nàng đi Liễu Duyên Trai, nàng ta khóc lóc không chịu, còn muốn sinh hài nhi trong bụng ra, cũng thật ngu ngốc, Cửu Dương tiên quân sớm đã có vị hôn thê xinh đẹp hiền thục, chẳng qua là chơi đùa với nàng ta một chút mà nàng ta lại coi là thật, ngốc quá…”
Sau đó, A Liên nghe nói Thược Dược hệ Mộc nghỉ học, ngày rời đi, nàng vừa hay đứng trên Lưu Vân Đài, nhìn nàng ấy lẻ loi rời đi, cẩn thận từng bước, dường như đang ngóng trông Cửu Dương tiên quân đến tiễn mình. Nhưng cho đến khi nàng bước ra cửa chính Cửu Tiêu Các, Cửu Dương tiên quân kia cũng chưa từng lộ mặt.
Khi A Liên quay đầu lại thì nhìn thấy Bạch Tầm.
Bạch Tầm đi đến, quan tâm nói: “Cá mè hoa, ta thấy mấy hôm nay sắc mặt ngươi không được tốt, có chỗ nào không thoải mái à?”
A Liên lại cảm thấy mình không hề có chỗ nào không thoải mái, vô thức sờ sờ mặt, nói: “Vậy sao? Ta rất tốt.”
Bạch tầm nói: “Nếu có chuyện gì, nhất định phải nói cho ta biết.”
A Liên từ nhỏ không có nhiều bằng hữu, nên rất quý trọng người quan tâm mình, lập tức gật đầu: “Được.”
Nhưng đúng là A Liên không hề có chỗ nào khó chịu, mấy ngày kế tiếp, nàng biểu hiện vô cùng tốt tại ban hệ Hỏa, các vị tiên quân trước kia thường trách cứ nàng giờ đây cũng tán dương nàng, cảm thấy mấy ngày nay nàng đột nhiên mạnh lên, tu vi tăng không ít. A Liên cũng tự cảm thấy được, ví dụ như kỹ thuật đáp mây bay, lấy tu vi của nàng, mỗi lần chỉ được một lát, nhưng hôm nay lại bay tốt như Vân Tiếu.
A Liên là đệ tử dốt của ban hệ Hỏa, thậm chí cả Cửu Tiêu Các, ít khi được khen ngợi, nên bây giờ được các tiên quân tán thưởng, nàng tất nhiên sẽ vui vẻ.
Ngày hôm đó, về Tiêu Dao điện, nàng nhịn không được muốn chia sẻ chuyện vui với hắn.
Nhưng khi nàng trở về, thượng thần lại không có ở đó.
A Liên cũng quen rồi, mấy ngày nay thượng thần có vẻ bận rộn, đều rất khuya mới về Tiêu Dao điện.
Khi Dung Lâm trở về, thấy nàng đã về trước, hắn tươi cười nói: “Chuẩn bị một chút, hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Sau khi A Liên đến Cửu Tiêu Các, nàng chưa từng đi đến nơi khác, mỗi ngày đều vòng quanh thượng thần, nàng hỏi: “Thượng thần muốn dẫn ta đi đâu?”
Dung Lâm lấy hai tấm vé trong tay áo ra: “Vừa có tiên quân đưa, nói là diễn xuất không tệ, ngươi muốn đi xem một chút không?”
Dung Lâm đường đường là thượng thần, nếu thật sự muốn xem diễn, bao toàn bộ nơi diễn là được, nhưng sợ là tiểu cá yêu này không quen, lại cảm thấy đi xem giống mọi người cũng khá náo nhiệt.
A Liên chỉ là một con cá mè hoa đến từ hồ Động Trạch, mới chỉ nghe nói chứ chưa bao giờ được xem diễn, huống chi đài diễn Phong Nguyệt là nơi nổi tiếng nhất Thiên giới, vé xem khó cầu. Mắt A Liên sáng lên, chỉ vào chính mình và nói: “Ta có thể đi cùng thượng thần sao?”
Dung Lâm trừng nàng: “Nếu không nàng muốn đi với ai?”
A Liên lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay hắn: “Tất nhiên là thượng thần!”
Dung Lâm mỉm cười, nhìn nàng nói: “Còn không đi thay xiêm y đi.”
A Liên
Sau khi trang điểm xong, A Liên cùng thượng thần đi đài Phong Nguyệt.
Trên đường đi, A Liên nói: “Thượng thần, bây giờ ta đã học được cách đáp mây bay, sau này không cần thượng thần dẫn ta nữa rồi.”
Dung Lâm cầm tay nàng, nói: “Mới học được chủ da lông đã khoe khoang trước mặt ta, lấy đạo hạnh nhỏ bé này của nàng, nếu một mình đáp mây bay chỉ sợ sang năm mới đến được đài Phong Nguyệt…” Nói xong, hắn đưa cánh tay để ngang hông nàng, ôm lấy nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, “Ngoan ngoãn đứng im, chớ lộn xộn.”
Khi đến đài Phong Nguyệt, đã có rất nhiều người.
Nhưng còn chưa bắt đầu diễn, Dung Lâm nói với nàng: “Nàng ở đây chờ ta, ta đi mua ít đồ.”
A Liên gật đầu, nhìn thượng thần đi tới chỗ có nhiều người. Thượng thần không hổ là thượng thần, dù có rất nhiều người, cũng quy củ xếp hàng, không ý vào thân phận để sử dụng đặc quyền. A Liên lẳng lặng nhìn hắn, chỉ cảm thấy giữa nhiều người như vậy, chỉ có hắn là hạc giữa bầy gà, tỏa sáng, nàng nhìn một cái là thấy.
Một lát sau, Dung Lâm cầm hai bao đồ ăn đi tới, mở ra và nói: “Ăn đi.”
A Liên giật mình, kinh ngạc nói: “Cho ta?”
Dung Lâm không vui nhíu mày: “Nếu không thì sao… Nếu nàng không cần thì ta ném đi vậy.” Rồi làm bộ ném đi.
“Ơ…” A Liên bỗng nhảy dựng lên, vội vàng đoạt lấy hai bao đồ, nói: “Lãng phí lương thực là không tốt.”
Nàng cúi đầu nhìn, bên trong có bèo khô nàng thích ăn, còn có một số thứ nàng chưa từng ăn, nhìn rất ngon. A Liên cầm một ít lên nếm, cười híp mắt nói: “Ăn ngon lắm.” Sau đó hai tay đưa lên, “Thượng thần cũng nếm thử đi.”
Dung Lâm cười nhìn nàng, chậm rãi nói: “Nàng đút cho ta đi.”
A Liên nghe lời, đưa tay đút cho hắn: “Ăn ngon không?”
Dung Lâm gật đầu: “Ừm, không tệ.” Thấy sắp đến giờ diễn, hắn đưa tay vuốt mặt nàng, “Đi thôi.” Rất tự nhiên cầm tay nàng đi vào.
Bên trong vừa tối vừa yên tĩnh, hai người ngồi hàng cuối cùng.
Nam nữ đến đây xem diễn, phần lớn không thực sự muốn xem, nhưng A Liên lần đầu được đi xem, tất nhiên là xem rất nghiêm túc, trong lòng còn ôm hai bao đồ ăn vặt, không hề nháy mắt một cái, căn bản là đã quên cả ăn.
Dung Lâm đưa tay đặt phía sau ghế nàng, thấy từ khi bắt đầu diễn, nàng không hề nói lời nào, ngay cả nhìn hắn cũng không, hắn không khỏi có chút không vui.
Hắn đưa mặt tới: “Đẹp không?”
“Có.”
“Thật sự đẹp vậy sao?”
“Vâng.”
“Diễn đẹp hay ta đẹp?”
“…Hả?” A Liên nghe thấy nên quay đầu lại, khó khan lắm mới nhìn vào mắt thượng thần, trong bóng tối, đôi mắt hắn hiện ra ánh sáng, vô cùng sáng chói.
A Liên dừng một chút, nói nhỏ: “Thượng thần đép.”
“Vậy mà không thấy nàng nhìn ta nhiều.” Dung Lâm bất mãn nói.
Nhưng…không giống nhau mà. A Liên nghĩ thầm, đúng lúc này, nàng nhìn thấy hàng ghế phía dưới bên tay phải có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ôm hôn nhau. A Liên chỉ nhìn một cái đã ngượng ngùng thu hồi ánh mắt.
Dung Lâm cũng nhìn thấy, mỉm cười tiến lại gần: “Muồn hôn ta sao?” Mặc dù biết nàng rất muốn, nhưng hắn là nam tử nên sẽ chủ động thay nàng.
A Liên nghĩ một chút, tiện tay cầm một mảnh bèo khô nhét vào miệng thượng thần.
Dung Lâm cảm thấy tức giận, duỗi tay giữ miệng nàng, dùng sức hôn một cái.
*
Khi về đến Tiêu Dao điện đã rất trễ, A Liên xuống phòng bếp bận rộn một hồi, rồi đưa bữa khuya đến phòng ngủ thượng thần.
Nàng nhìn thượng thần ăn khuya, đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng bên ngoài, rồi cúi đầu, nhìn thấy con phượng hoàng điêu khắc nàng từng đưa cho thượng thần, nàng nhất thời hơi kinh ngạc, không ngờ thượng thần lại giữ gìn như thế. Nàng vui vẻ cười, ánh mắt rơi trên một tượng đất nhỏ khác, yêu thích cầm lên nhìn. Tượng đất nhỏ có búi tóc đính hoa, tròn tròn phúng phính, rất đáng yêu.
Nàng cầm tượng đất, quay đầu hỏi thượng thần: “Đây là do thượng thần làm sao? Rất đáng yêu.”
Dung Lâm đặt bát đũa xuống, đi đến, nhìn tượng đất trong tay nàng, nói: “Ta sao có thể làm mấy đồ này chứ?” Dường như hắn đang nhớ về một việc xảy ra rất lâu rồi, tiếp tục nói: “Là một tiểu cô nương làm.”
A Liên ngẩn người, không tiếp tục nói chuyện.
Dung Lâm thấy bộ dáng này liền hiểu bình dấm chua của tiểu cá yêu này chắc là bị đổ rồi, không khỏi có chút bất đắc dĩ, mỉm cười đưa tay véo mặt nàng, nói: “Một cô bé vẫn đang mặc tã mà thôi.”
A Liên dè dặt cất tượng đất đi, dù sao cũng là người khác tặng, nàng không thể làm hư nó.
Dung Lâm đột nhiên duỗi tay ôm chặt nàng, hôn lên môi nàng, hô hấp nóng rực thổi lên mặt nàng: “Ta hơi khó chịu…”
A Liên mở to mắt, lo lắng hỏi: “Thượng thần khó chịu ở đâu?”
Dung Lâm ừm một tiếng, kéo tay nàng đi xuống: “…Cự long khó chịu.”
Hết chương 42