Thượng thần quả xứng danh thượng thần, sau khi nhận được sự chỉ dạy của người, ngày hôm sau A Liên cũng không bị mất mặt trong tiết học của Xung Hư tôn giả. Tuy rằng Xung Hư tôn giả có chút ngạc nhiên, nhưng A Liên kém ở phần cơ bản, là đệ tử có tư chất kém, từ trước đến giờ hắn đều không để vào mắt, nhất thời cũng chưa nói gì, chỉ tiếp tục giảng bài.
Điền La thì thầm: “Lúc nãy ta còn lo lắng ngươi lại bị mắng ấy.”
Điền La trước giờ rất dễ ngủ, tất nhiên không biết chuyện tối qua của nàng và thượng thần Dung Lâm.
Huyễn thuật này luyện thành rồi, A Liên cũng không quá vui mừng, thậm chí sắc mặt có chút hoảng hốt, chỉ có Điền La một mình hưng phấn lẩm bẩm.
Điền La cũng phải một lúc sau mới phản ứng: “A Liên, ngươi sao vậy?”
Sao ư? A Liên cau mày, thể hiện sự lo lắng ưu phiền, ỉu xìu, quả thật là ủ rũ hơn lúc bị Xung Hư tôn giả trách phạt. Hôm qua nàng gặp được thượng thần, lẽ ra là một chuyện vô cùng vui vẻ, hơn nữa thượng thần còn đích thân chỉ dạy, nàng tu ba đời mới có phúc này… Nhưng nàng lại là một người không có tiền đồ, dường như, dường như nàng làm thượng thần tức giận rồi.
Di Chương nhìn về phía A Liên, nói với Di Khuê: “Luyện tập được mấy ngày mới miễn cưỡng qua ải, có gì mà kiêu ngạo chứ.” Di Chương vốn chờ nhìn thấy A Liên thất bại, cuối cùng lại không được như ý, đương nhiên trong lòng có chút không thoải mái.
Di Khuê không nói gì.
*
Đệ tử mới nhập học vào Cửu Tiêu các ngoài có nhiều bài tập mỗi ngày ra, còn mở thêm các lớp nâng cao kĩ năng. Trong những ngày này, A Liên hiểu sâu sắc kiến thức cơ bản của mình còn kém, nên chăm chỉ hơn người khác mới được, thật ra không có thời gian luyện tập những cái khác.
Điền La không giống với A Liên, chỉ là đến Cửu Tiêu các không được học đúng sở trường mà thôi, tuy rằng nàng không muốn thu dọn đồ đạc rời đi, nhưng cũng không muốn ép bản thân mình quá mức giống A Liên. Mẹ của Điền La là người hiền lành, nói với nàng rằng cái khác nữ tử không làm được cũng không sao cả, nhưng nấu nướng và thêu thùa thì không thể không biết. Nàng nói với A Liên: “Nếu như ngươi không muốn đi, thì ở bên cạnh ta là được rồi…” Ở Cửu Tiêu các nàng cũng chỉ có một người bạn là A Liên.
A Liên rất mềm lòng, hơn nữa đây lại là Điền La, nàng thực sự không lay chuyển được nàng ấy nên cùng đăng kí vào lớp nấu nướng.
Các lớp của Cửu Tiêu các đều qua từng đợt tuyển chọn, nhưng lớp nấu nướng lại là lớp ít được lưu tâm, mỗi năm người đăng kí cũng chỉ có mấy người, xưa nay không cần tỷ thí, chỉ cần nộp phí vào học là được. Điền La mở thắt lưng gõ gõ vào tay nải nhỏ hình vỏ ốc, định trả phí thay cho A Liên. A Liên nhìn thấy, vội vàng nói: “Không cần, ta tự nộp là được rồi.”
A Liên biết tính của Điền La, không những không có ý khoe của, mà còn vì bản thân xuất thân từ gia đình mới giàu nên tự ti. Nàng tự cảm thấy mất mặt, gặp được người như Điền La không những không coi thường nàng, mà còn thật lòng coi nàng là bạn, thật sự là khó có được.
Điền La uất ức nói: “Ngươi như vậy là không coi ta là bạn!”
A Liên lắc đầu nói: “Không phải.”
Điền La chực muốn khóc: “Vậy thì ngươi coi thường ngân lượng của ta.”
“…..” A Liên không còn lời để nói, chỉ đành nhìn Điền La trả phí cho nàng.
Tuy nói rằng cùng Điên La vào học lớp nấu nướng, nhưng sau đó A Liên cảm nhận được sức hấp dẫn của ẩm thực, nàng cũng có hứng thú với nấu nướng.
Tư chất huyễn thuật của A Liên không tốt, nhưng nấu ăn lại có chút thiên phú.
Lớp nấu nướng tổng cộng có sáu bảy người, ít người càng không thể lười được, mỗi người đều rất chăm chỉ.
Nam Hạc tiên ông là người truyền dạy cách nấu nướng, trông vừa thấp vừa mập, là một người tốt tính nhưng thực ra tính tình cũng không tốt hơn Xung Hư tôn giả là bao. Mấy buổi học gần đây, không biết đã mắng bao nhiêu nữ đệ tử, nghe nói có mấy đệ tử không chịu được tính khí của Nam Hạc tiên ông đã rút khỏi lớp nấu nướng.
A Liên thì thuộc kiểu hiếm thấy, chưa một lần bị Nam Hạc tiên ông mắng. Còn Điền La, lần đầu bị mắng sau đó có sự giúp đỡ của A Liên, mỗi lần Nam Hạc tiên ông đến kiểm tra, đều tìm không ra sai sót gì lớn, tự nhiên cũng ít bị mắng.
Có một ngày, Nam Hạc tiên ông truyền thụ kĩ thuật tỉa rau củ, nhưng chỉ làm mẫu một lần rồi để các đệ tử tự mình làm.
Điền La lo lắng, nhỏ giọng nói: “Lúc nãy ta không nhìn rõ cái gì cả…”
Nghe mấy lần bài học của Nam Hạc tiên ông, A Liên tự nhiên ít nhiều cũng nghĩ ra một số cách thức, thích thú trấn an Điền La: “Ngươi đừng lo lắng.”
Điền La liền mô phỏng theo cách điêu khắc của A Liên, miễn cưỡng điêu khắc củ cà rốt thành chim nhỏ, tuy rằng không sống động bằng Nam Hạc tiên ông nhưng cũng coi như qua cửa.
Tác phẩm điêu khắc của A Lien tinh xảo hơn Điền La, thậm chí đến lông vũ trên thân con chim cũng chạm trổ vô cùng tinh tế.
A Liên bỏ con dao nhỏ trong tay xuống, liền nghe thấy lời trách mắng của Nam Hạc tiên ông cách đấy không xa.
A Liên nghe thấy tiếng, liền nhìn thấy Nam Hạc tiên ông đang mắng một cô nương nhỏ nhắn xinh xắn, cô nương bị mắng cúi thấp mặt, bên cạnh tay là toàn bộ củ cà rốt bị điêu khắc hỏng.
Điền La nói: “Nàng chính là tiểu táo yêu…”
A Liên đã từng nghe Điền La nhắc qua, trong những đệ tử mới nhập học ở nhóm bọn họ, chỉ có tiểu táo yêu sống ở trên tiên đảo. Mà Điền La từng lén nhìn thấy nàng ta cùng một chỗ với thượng thần Tiêu Bạch, các nàng biết thượng thần Tiêu Bạch chính là chỗ dựa phía sau của Tiểu táo yêu.
Nếu có chỗ dựa đằng sau lợi hại như vậy thì nên có tính cách giống Di Chương mới đúng. Mà lúc A Liên nhìn thấy tiểu táo yêu thì thấy nàng ta yên tĩnh ngồi một góc, trừ những lúc Nam Hạc Tiên ông trách mắng nàng ta rồi bị người khác chú ý, những lúc khác cũng chỉ cô độc một mình. Có chỗ dựa đằng sau, có đãi ngộ tốt đương nhiên là lợi hại, những đệ tử mới của Cửu Tiêu các đều là những người nổi bật, có lòng kiêu ngạo, không chỉ không biết nịnh bợ bề trên, trong lòng lại càng khinh thường, không muốn tiếp xúc với nàng ta.
Lần này Nam Hạc tiên ông trách mắng xong, liền dẫn tiểu táo yêu đến trước mặt A Liên, nói: “Từ giờ trở đi ngươi cùng với bọn họ là một nhóm, ngươi dạy dỗ nàng cho tốt vào.”
Tuy rằng từ trước đến giờ Nam Hạc tiên ông chưa từng khen A Liên, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy tác phẩm của A Liên, liền cảm thấy nàng có thiên phú, hơn nữa nàng
cũng rất chăm chỉ, trong lòng tiên ông đương nhiên rất tán thưởng nàng.
A Liên ngẩn người một lát, khi đối mặt với cặp mắt to sáng trong như nước của tiểu táo yêu nàng mới phản ứng trở lại.
A Liên tự nhận thấy bản thân chỉ là người có kiến thức nông cạn, tự cảm thấy không thể dạy nàng ta cái gì, nhưng Nam Hạc tiên ông giao việc khó khăn này cho nàng, nàng thân là đệ tử phải tôn sư trọng đạo, không thể không nhận lời. A Liên không biết nói chuyện như thế nào với nàng ta, nhìn thấy nàng ta vụng về chạm trổ củ cà rốt, lại điêu khắc hỏng, mới không nhịn được nói: “Ngươi cứ từ từ làm, việc này không thể vội được…”
Tiểu táo yêu này ngước mắt lên nhìn nàng một cái, gương mặt hơi nóng lên, là một tiểu cô nương vô cùng thanh tú, bề ngoài nói chung là hơn A Liên một bậc.
Nàng ta nắm chặt con dao nhỏ nói: “Ta, ta tên Tiêu Táo.”
A Liên cười cười: “Ta tên A Liên.” Rồi nàng chỉ Điền La, “Đây là Điền La.”
Điền La thích nhất là kết giao bằng hữu. Có lẽ là vì lúc Tiêu Táo bị Nam Hạc tiên ông trách mắng, nàng nghĩ tới bản thân và A Liên, liền nảy sinh vài phần thân thiết với Tiêu Táo. Bây giờ nghe thấy tên của nàng ấy, nàng kinh ngạc nói: “Thảo nào… Ngươi họ Tiêu, thượng thần Tiêu Bạch cũng họ Tiêu, cho nên ngươi và thượng thần Tiêu Bạch…”
Tiêu Táo hơi ngừng lại, mở miệng nói: “Ta, ta và…”
“Hai người là họ hàng thân thích!”
Tiêu Táo nhìn Điền La trước mắt, mắt hơi ngưng lại, nói: “Ta và tiểu… thượng thần Tiêu Bạch là hàng xóm.”
Tiêu Táo hay im lặng xấu hổ, Điền La hoạt bát hiếu động, còn A Liên, lúc ở hồ Động Trạch, nàng luôn được A Bàng chăm sóc, thậm chí trước khi đi A Bàng luôn cảm thấy A Liên không chăm sóc được cho chính mình, tới bây giờ lại trở thành người biết chăm sóc nhất trong ba người.
Tuy rằng Tiêu Táo có chỗ dựa đằng sau, nhưng bản thân lại không cảm thấy dược một chút ưu thế có chỗ dựa đằng sau, ba người nhanh chóng kết thành bằng hữu.
*
Ngày hôm đó, tan lớp nấu nướng, A Liên đem tác phẩm tự mình điêu khắc về.
Mỗi ngày, A Liên đều cùng Điền La đưa Tiêu Táo đến hồ Minh Nguyệt, nhìn nàng ấy ngồi trên thuyền đi về phía tiên đảo, mới cùng Điền La quay về.
Hôm nay khi đến hồ Minh Nguyệt, các nàng nhìn thấy trên con thuyền nhỏ có một nam tử mặc cẩm bào màu đen tay áo phất phơ như bay đang đứng.
Chính là thượng thần Tiêu Bạch.
Thượng thần Tiêu Bạch vốn là hậu duệ thần tộc, sinh ra rất giống người cha Tiêu Hoành, phong hoa tuyệt đại.
Thật đúng lúc, thân thể Điền La không khỏe, hôm nay chỉ có một mình A Liên đến đón Tiêu Táo. A Liên thở dài trong lòng, nàng biết từ trước đến giờ Điền La luôn ngưỡng mộ thượng thần Tiêu Bạch, nếu như hôm nay nàng ấy biết được mình đã bỏ lỡ cơ hộ gặp thượng thần Tiêu Bạch, không biết sẽ hối hận bao nhiêu.
A Liên cùng Tiêu Táo hành lễ.
Tiêu Bạch lại hiếm thấy bên cạnh nàng ấy có bằng hữu, sắc mặt có chút dịu đi, tiến lên trước nói: “Thân thể đã khỏe hơn chưa?” — bộ dạng rất quen thuộc.
Tiêu Táo gật đầu nói: “Ừm, đã không có vấn đề gì rồi.” giọng điệu nghe ra có chút xa lạ.
Tiêu Bạch là một người ấm áp, chỉ là quản lý Cửu Tiêu các mấy năm, phải bày ra dáng vẻ chững chạc kiệm lời. Hắn nhìn thấy sắc mặt nàng hồng hào, trong tay còn đang cầm một con vịt nhỏ điêu khắc từ củ cà rốt, xem ra thật sự không sao rồi, lúc đó mới không hỏi nhiều nữa, nhìn nàng lên thuyền.
Tiêu Bạch đang định rời đi. A Liên liền vội vội vàng vàng gọi hắn lại: “Thượng thần.”
Tiêu Bạch nhìn tiểu cô nương bên cạnh nói: “Có chuyện gì?”
Nếu như bình thường, chắc chắn A Liên không dám chủ động nói chuyện với thượng thần Tiêu Bạch nhưng… nàng nhíu nhíu mày, trong lòng tràn đày sự kì vọng nói với hắn: “Người…người có tin tức của thượng thần Dung Lâm không?”
Dung Lâm ít khi đến Cửu Tiêu các, tính từ lần trước, đã một tháng chưa đến, nhưng so với nửa năm không đến một lần như quá khứ thì cũng tính là đến nhiều rồi. Trước tiên hắn đến Bích Ba Trì, đợi một lát mới đến hồ Minh Nguyệt, nhìn thấy nam tử mặc cẩm bào màu đen, hơi cúi đầu, nói chuyện với một nữa tử mặc đồ trắng.
Dung Lâm hiểu tính tình của Tiêu Bạch, ngoại trừ Tiêu Táo ra, hắn chưa từng nhìn thấy Tiêu Bạch nói chuyện thân thiết như vậy cùng với nữ tử khác.
Mang phong thái lãnh đạm để tránh các đóa hoa đào, là hắn học từ Tiêu Bạch.
Dung Lâm chưa từng hứng thú hỏi về cuộc sống riêng của bằng hữu, chỉ là khi nhìn rõ mặt của nữ đệ tử, lông mày hắn nhíu lại theo bản năng.
A Liên cũng không còn cách nào mới đi hỏi thượng thần Tiêu Bạch, nàng đang đợi người trả lời, hơi nghiêng đầu thì nhìn thấy người đang đứng đằng xa.
Nhất thời trong mắt thiếu nữ như đang nở hoa.
A Liên bất ngờ nhảy lên: “Thượng thần Dung Lâm!” sau đó thích thú không ngừng nói, “Ta đang nghĩ hỏi thượng thần Tiêu Bạch mấy ngày nay người đi đâu thì gặp người. Thật sự là quá tốt!”
Dung Lâm giật mình, hiểu ra điều gì đó, nhìn thấy gương mặt tươi cười của nàng, lông mày hắn tự nhiên hơi dãn ra, ngay sau đó lại thể hiện phong thái lạnh lùng: “Ngươi tìm ta làm gì?”
Hết chương 6