Đúng như kế hoạch, cả Lâm Khánh và Thái Khôi đều đã trà trộn được vào bọn bịt mặt.
Đang loay hoay tìm chỗ nhốt Hạ Linh và An Thy thì chúng bắt gặp tên bịt mặt to lớn có vẻ như là tên cầm đầu ở đây.
Hắn đang khoát tay cho Thái Khôi: “Mang ít thức ăn cho hai con bé kia, đồng thời kiểm tra xem chúng thế nào rồi!”
Thái Khôi định há miệng nói thì tên kia ném cho nó chiếc chìa khoá: “Đi nhanh lên!”
Không ngờ vận may lại đến như vậy, Thái Khôi gật đầu chạy đi.
Tên bịt mặt gọi giật lại: “Mày bị đần hả, nhà bếp hướng kia.”
Thái Khôi gãi gãi đầu rồi định quay đầu hướng ngược lại, chợt tên bịt mặt cất giọng ngờ vực: “Thằng kia lại đây, tại sao đầu mày trọc lóc thế kia?”
Hắn nạt lớn: “Gỡ kính và bịt mặt xuống!”
Thái Khôi lầm bầm: “Chết cha, lộ rồi.”
Nó ném chiếc chìa khoá cho Lâm Hạo rồi khiến nước nóng từ trong ấm trà trên bàn vọt lên bắn vào mặt tên bịt mặt.
Hắn rú lên đau đớn.
Ngay lúc đó Lâm Khánh lấy lửa từ điếu xì gà của hắn biến thành một quả cầu lửa khổng lồ, Lâm Khánh nói Lâm Hạo: “Cậu đi cứu hai bạn kia, chỗ này để bọn tớ lo.”
Lâm Hạo gật đầu chạy đi.
Nhìn số trên chiếc chìa khoá nó đã tìm ra căn phòng nhốt Hạ Linh và An Thy.
Hạ Linh và An Thy đang trò chuyện thì cửa phòng bật mở.
Hạ Linh reo lên vui sướng khi thấy Lâm Hạo.
Lâm Hạo khoát tay nói nhanh: “Chạy thôi”
Vừa đi ra ngoài thì cả ba ho sặc sụa vì khói.
Chuông báo cháy reo inh ỏi và khói đang tràn ngập cả toà nhà.
Lâm Hạo nói lớn: “Hai cậu vào trong đóng cửa lại đợi tôi xíu.”
Lâm Hạo biến đi phút chốc rồi quay lại với mấy cái khăn ướt, nó nói: “Che mũi đi không ngạt vì khói đấy.”
Đám cháy đã trở nên lớn khủng khiếp, ba đứa chạy xuống tầng một thì phải khựng lại vì lửa đã bao trùm khắp nơi, xung quanh đều là lửa và lửa.
Hạ Linh thở dài: “Cái tên Lâm Khánh lại không làm chủ được sức mạnh rồi.”
An Thy lo lắng ngó quanh quất: “Chúng ta chết cháy mất.”
Lâm Hạo vọt lên trước tìm lối thoát nhưng lát sau nó trở lại với vài vết cháy xém trên quần áo, nó thở hổn hển: “Lửa đã bao vây tất cả các lối.”
Lâm Hạo đẩy hai cô gái vào trong rồi cố che chắn cho Hạ Linh và An Thy.
Lửa bén vào cổ tay áo cậu và cháy phần phật khiến anh chàng phải loay hoay mãi mới dập được, tuy nhiên ngọn lửa khiến tay Lâm Hạo bị bỏng một mảng khá lớn.
Thấy mặt cậu nhăn nhó vì đau đớn Hạ Linh bỗng cảm giác có chút xót xa trong lòng.
Ngọn lửa càng ngày càng dữ tợn, giống như một con quái vật đang tìm cách nuốt trọn mọi thứ xung quanh.
Hạ Linh thấy nóng cùng cực và bắt đầu khó thở, nó bò ra sàn ho sặc sụa.
Cô bé cảm giác phổi nó đang căng ra và sắp vỡ vụn.
Vừa lúc đó sàn nhà bỗng rung chuyển, đất đá bay vọt lên trên tạo thành một cái lỗ lớn.
Cái đầu Quỳnh Chi ló ra, cô bé gọi to: “Vào đây nhanh!”
Ba đứa vội vàng nhảy xuống cái hố, hoá ra đó là một đường hầm.
Hạ Linh ôm lấy Quỳnh Chi vừa thở vừa nói: “May quá, suýt nữa bọn này tiêu rồi, không ngờ cậu còn có khả năng đào đất tạo đường hầm đấy.”
Lâm Hạo hỏi ngay: “Hai cậu kia đâu rồi.”
“Lửa cháy lớn quá nên mọi người chạy tán loạn hết, không biết hai cậu ấy thoát thân chưa nữa.”
Đường hầm dẫn tới cây