Đã lâu lắm rồi Hạ Linh mới gặp lại cụ già trong giấc mơ.
Cụ nhìn nó với ánh mắt lộ vẻ thất vọng và chỉ nói vọn vẹn mấy câu: “Các cháu có đúng một tuần lễ nữa.”
Hạ Linh chưa kịp nói gì thì một màn sương mờ bao phủ, và khung cảnh thay đổi, Hạ Linh nhìn thấy thấp thoáng hình ảnh một con hổ và cô bé thấy người đó...
Người đã cùng nó, Lâm Khánh, Quỳnh Chi và Thái Khôi kề vai sát cánh, cùng nhau trải qua biết bao kỷ niệm vui buồn, cùng những giây phút sinh tử cận kề.
Chưa kể cậu ấy đã không ít lần cứu Hạ Linh thoát khỏi nguy hiểm.
Trái tim cô bé đã biết đập rộn ràng khi nằm trong vòng tay người đó ngay ở trên vách đá hôm nọ.
Vậy mà cũng chính tại nơi đấy trái tim cô bé đã bị bóp nghẹt và như bị xé ra trăm mảnh khi biết rằng nó và các bạn đã bị chính cậu phản bội.
Đúng là trên đời này, thứ mong manh nhất chính là niềm tin.
Hạ Linh đã rất mong gặp lại Lâm Hạo, nhưng không phải như thế này.
Cô bé đang thấy Lâm Hạo trong giấc mơ.
Cậu ấy đứng cạnh một người đàn ông, Hạ Linh đã từng gặp ông ta - Chính là ông nội của Lâm Hạo.
Họ đang đứng trước một cổng chào, trên đó có ba chữ Trung Quốc.
Hạ Linh cố gắng ghi nhớ thật kỹ ba chữ đó.
Quả thực thì trí nhớ của cô bé thuộc loại đặc biệt nên ngay khi tỉnh dậy nó đã tra cứu được ngay chỗ Lâm Hạo đứng chính là tỉnh Vân Nam Trung Quốc.
Hạ Linh vội mở điện thoại và vào nhóm chat.
Có một dòng thông báo Lâm Hạo đã rời nhóm.
Nhìn thấy điều đó lại khiến tâm trạng cô bé thêm nặng nề.
Một loạt câu chửi thề và những biểu tượng dữ dằn ghê rợn vừa được Thái Khôi gửi đến.
Lâm Khánh nhắn tới: “Thái Khôi cậu thôi đi, cậu có chửi thì cũng chỉ có bọn tớ đọc được thôi.”
“Lâm Hạo đã quyết tâm rời bỏ chúng ta thật rồi”Quỳnh Chi nhắn, kèm theo biểu tượng mặt khóc.
Hạ Linh liền viết: “Chúng ta phải đến Trung Quốc một chuyến, tôi biết cậu ta đang ở đâu?”
“Cậu không đùa đấy chứ? Làm visa đi Trung Quốc không đơn giản đâu!”
“Các cậu còn nhớ hang rắn chứ, chỉ cần đi qua hang là đến ngay Vân Nam Trung Quốc, chúng ta không cần hộ chiếu hay visa gì cả.”
“Bao giờ chúng ta đi?”
“Hai ngày nữa, tụi mình cần hai ngày để chuẩn bị chu đáo mọi thứ, nhất là đối phó với việc ở trường và bố mẹ, tụi mình cần một sự chuẩn bị kỹ lưỡng.
Mấy hôm nay vết Sẹo của các cậu có đau không?”
“Có” Cả ba đứa kia đều nhắn.
Hạ Linh chốt hạ: “Đó là lý do chúng ta nhất định phải đi, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, có thể vết Sẹo sẽ giết chết tụi mình đó!”
Vậy là kế hoạch của Hạ Linh được duyệt một cách nhanh chóng.
Sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ, bốn đứa lại mua vé tàu đi Lào Cai.
Khác hẳn với tâm trạng háo hức xen lẫn chút hồi hộp thích thú của lần trước, lần này bốn đứa lên tàu với tâm trạng nặng trĩu.
Đến cả một đứa thích đùa như Thái Khôi còn chả thèm tìm cách trêu chọc Quỳnh Chi