… Không phải chứ?
Diệp Quý An mặt không biến sắc, thu tay lại thành khẩn nói: “Được, anh sẽ chú ý.”
Lương Tiêu bỏ điếu thuốc xuống, mang theo vị bạc hà mát lạnh, gật đầu, “Em cũng về làm việc đây, nghe lời anh không trốn việc nữa.”
Lương Tiêu nói chuyện rất ngoan, dường như vô cùng xem trọng lời Diệp Quý An vừa nói. Diệp Quý An không phải lãnh đạo lớn gì, cũng không thuộc loại công chức thâm niên. Vài năm trở lại đây cực khổ rèn luyện, vừa phải gánh vác trách nhiệm của ban ngành, vừa phải duy trì tinh thần học hỏi của người trẻ tuổi, có lúc cảm thấy điểm khác biệt duy nhất giữa mình và những nhân viên khác chỉ là mình có phòng làm việc riêng. Ở công ty này coi kiếm tiền mới là việc hằng đầu, chủ nghĩa quan liêu ai lớn ai nhỏ đều xếp xó hết, ví dụ như những nhân viên từ nước ngoài trở về có năng lực như Lương Tiêu, đôi khi cũng không thực sự để ai vào mắt.
Thế mà, Lương Tiêu lại giống như đứa trẻ nghe lời đứng bên cạnh anh.
Cân nhắc xong vấn đề công việc rồi trở lại phòng mình, Diệp Quý An hí hửng đến lạ, bắt gặp đồng nghiệp nào cũng gật đầu hỏi han, ngay cả cảm giác bị nắm thóp khi nhắc đến chuyện hình xăm cũng nhạt đi ba phần.
Giờ nghỉ trưa của Diệp Quý An vẫn bận bịu như thường lệ.
Nhân lúc đa số nhân viên đều đang ăn cơm, mình lại chạy đến một tầng khác tìm nhà vệ sinh, quan sát bản thân mặc sơ mi trắng trong gương, quét một lượt bốn phía. Đứng cách gương hai, ba mét, Diệp Quý An vẫn không nhìn ra có chỗ nào lộ ra cả. Áo sơ mi không bó chặt người, vải cũng đủ dày. Nhưng khi anh tiến gần thêm vài bước, đứng trước gương hình như có thể nhìn thấy được thấp thoáng hình xăm của mình, ví dụ như phần vai, có thể thấy được màu xanh nhàn nhạt hiện qua lớp vải.
Hoa mắt rồi? Diệp Quý An buồn chán quay về phòng làm việc, tìm thấy hồ sơ lí lịch của Lương Tiêu. Người bản địa, học trung học ở nước ngoài, kinh nghiệm ngoại khóa phong phú, tốt nghiệp đại học nhóm Ivy League, làm việc trong quỹ đầu tư mạo hiểm New York một năm rưỡi, quyết định về nước phát triển sự nghiệp…
Đây đều là những thông tin làm Diệp Quý An ấn tượng từ đầu.
Cái anh cần xem là tuổi.
Quả nhiên tuổi không lớn, nhỏ hơn mình bảy tuổi.
Diệp Quý An nhớ lại lúc công ty phỏng vấn Lương Tiêu mình cũng đi bàng thính làm cố vấn, cũng chính là hơn hai tháng trước. Người này tiếng Trung bình thường nhưng ý tứ biểu đạt rõ ràng, là loại cảm giác tự tin thoải mái khiến anh có ấn tượng rất sâu sắc. Những ngày sau đó Lương Tiêu lặng lẽ làm việc không hề phạm lỗi gì, đến cả nghỉ phép cũng chưa từng xin, vì thế mà số lần chạm mặt của hai người cũng chỉ gói gọn tại mỗi cuộc họp, khi thảo luận và lúc ra về. Tăng ca cũng chỉ có lúc tắt đèn mới chào hỏi nhau một tiếng. Thỉnh thoảng công ty có liên hoan cũng ngồi cách nhau rất xa.
Chỗ ngồi của Diệp Quý An sớm đã được cố định, Lương Tiêu cũng có một nhóm bạn bè vây quanh, người nói chuyện hợp cũng không ít. Cậu ta không biết bóc vỏ cua sẽ có người tình nguyện bóc giúp. Diệp Quý An vô tình liếc qua một cái, rút ra kết luận người trước mắt là giai đẹp thông minh người người yêu mến.
Hiện tại, hai tấm ảnh hồ sơ của Lương Tiêu đang nhìn thẳng vào mắt anh, giống như đã đem tương lai rực rỡ của người ta liệt kê hết vào lí lịch này rồi. Nhìn lại những ngày tháng chẳng có chút thành tích gì của bản thân, lại còn già hơn người ta những bảy tuổi, Diệp Quý An lẳng lặng tắt máy tính.
Tốt, tốt, anh tự nói một mình, lại muốn chết như thường lệ.
Sau khi díp mắt nằm nghỉ mười lăm phút thì phải bắt đầu công việc buổi chiều. Trình bày báo cáo cho lãnh đạo nửa tháng một lần, lần này coi như thuận lợi, nhưng mà bị giao thêm không ít việc phải tăng ca. Diệp Quý An trở về bộ phận của mình cũng đã ngoài bốn giờ, vội vã bố trí cho xong công việc trước giờ tan ca, lòng mong ngóng đến thưởng cuối năm. Anh dự tính hôm nay sẽ về muộn một chút, nhân lúc đầu óc còn nhạy bén phải nhanh chóng xử lí cho xong đống văn kiện.
Đầu thu ở phương bắc trời tối rất nhanh, cách một lớp tường thủy tinh, bên ngoài nổi gió ầm ầm, tòa nhà hơn ba mươi tầng tựa như đang lắc lư theo. Trong phòng, Diệp Quý An không hề hay biết gì cả, thẳng cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa anh mới hoàn hồn trở lại, nhìn thời gian đã qua chín giờ lâu rồi.
Chỗ ngồi của nhân viên đều đã trống cả, chỉ có Lương Tiêu đang đứng bên ngoài cánh cửa thủy tinh.
“Mời vào.” Diệp Quý An thuận tay ấn lưu lại văn kiện, dụi mắt.
Trên người Lương Tiêu vẫn còn khí lạnh, tay xách một túi nilon, “Tiền bối vẫn chưa ăn tối nhỉ?” Cậu đặt túi đồ ăn lên bàn, lấy ra hai chiếc hộp, “Đáp lễ buổi sáng hôm trước, mời chọn một hộp.”
Là đồ ăn mua ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu. Bò ướp tiêu Tứ Xuyên và cơm bỏ lò kiểu Mỹ.
“Không cần đâu.” Diệp Quý An thận trọng tỏ ra khách sáo, “Sao cậu chưa về nhà?”
“Không muốn về.” Lí do của Lương Tiêu đủ đơn giản lại thô bạo, “Chọn một hộp.” Cậu rất kiên trì.
Diệp Quý An nghĩ một chút, khẩu vị người này chắc sẽ thiên về kiểu phương tây, vậy nên anh chọn hộp thịt bò, “Cảm ơn, cùng nhau ăn đi.”
Anh cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi, lại toàn là điều vớ vẩn, nếu cứ sống như bà thím trung niên thì chẳng thà ăn cái gì lót bụng trước cho rồi. Nghĩ vậy liền động tay, hộp cơm hơi lạnh, ngẩng đầu lên nhìn, người đến đưa cơm đã sớm ngồi vào bàn bắt đầu ăn rồi, thơm quá.
Diệp Quý An bưng hộp cơm ra khỏi phòng làm việc, “Còn nóng không?”