Lúc nằm xuống đã là hai giờ đêm, nhưng sáng sớm ngày hôm sau hai người không ngủ nướng, Lương Tiêu nói bố cậu cố định mỗi sáng tám rưỡi dùng bữa, bọn họ tám giờ mười lăm mới đánh răng rửa mặt xong, chuẩn bị xuống lầu.
Chiếc áo sơ mi tối qua không thể mặc được nữa, Diệp Quý An đổi thành một chiếc áo len mỏng, do là áo co giãn nên mặc trên người Diệp Quý An cũng không quá rộng, Lương Tiêu vẫn mặc một chiếc áo vải thun cotton thoải mái, dụi mắt ngáp một tiếng, dắt tay Diệp Quý An hùng hùng hổ hổ đi xuống lầu.
Diệp Quý An kéo tay áo cậu lại, “Em nghĩ ông ấy xuống chưa?”
Lương Tiêu nghĩ, “Em nghĩ ông ấy đã ngồi vào bàn rồi.” Cậu xoa xoa đường chỉ tay của Diệp Quý An, lại nói, “Đang chơi xếp hình trên bàn.”
Diệp Quý An bị vẻ mặt đoán gì trúng nấy của cậu làm cho bật cười, tim đập nhanh cũng ổn định lại không ít. Nhớ lại túi quà đặt ở trên bàn trà tối qua, chẳng lẽ nhạc phụ đại nhân nhìn thấy đã bóc ra chơi rồi? Kết quả vừa vào đến phòng ăn, đúng là nhìn thấy một người ngồi ở bàn ăn tối hôm qua bọn họ dùng bữa, râu tóc hoa râm, vóc người trung bình, áo khoác xám, quần tây đen, ung dung chắp một tay sau lưng, chăm chú vào trò chơi xếp hình trên bàn.
“Bố, chào buổi sáng.” Lương Tiêu hắng giọng gọi.
“Ừ, tốt lắm.” Chủ tịch nghe thấy tiếng thì quay người lại, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, trong tay vẫn còn cầm vài mảnh ghép nhỏ màu trắng, “Bố còn tưởng con sẽ ngủ nướng đến mười giờ giống ngày trước.”
Lương Tiêu thẳng lưng, liếc mắt nhìn Diệp Quý An, vẻ mặt cực kỳ đắc ý, đại khái ý muốn nói rằng “Xem em đoán đúng chưa này”, Diệp Quý An đáp lại bằng một ánh mắt “Em thật giỏi”, sau đó quay sang chủ tịch chào hỏi, “Chào buổi sáng.”
“Ài, Tiểu Diệp mau ngồi xuống.” Chủ tịch tránh người sang một bên nhường hai người chỗ ngồi, còn mình thì ngồi sang chiếc ghế lưng cao ở đầu bàn, Hôm ăn nay mì sốt trứng cà chua kèm với măng tây lạnh và nước ô mai.” Ông gom hết mấy mảnh ghép màu trắng đến trước mắt mình, “Mùa xuân đến rồi, ăn thanh đạm chút.”
Diệp Quý An nhìn sang thành quả của chủ tịch, những mảnh nhỏ xíu màu trắng được gom lại bên trong khung hình đã được ghép xong, ông đã ghép hoàn chỉnh được bốn phía, những mảnh còn lại cũng được phân loại. Diệp Quý An không khỏi bội phục sự nhiệt tình và chuyên nghiệp của người bạn lớn tuổi này, đã từng này tuổi rồi, tối qua còn về muộn như thế, cũng không biết sáng nay mấy giờ đã dậy.
Lại nghe Lương Tiêu nói: “Cháu muốn uống Ovaltine.”
“Đến ngay đến ngay!” Mẹ Hồ bưng hai cái khay, chạy bước nhỏ đến, thuần thục bày trước mặt mỗi người một bát mì nóng, nước sốt đỏ, sợi mì mềm, vừa ngửi một cái đã thơm ngạt mũi. Một khay nữa là đồ uống, hai cốc nước ô mai đá mát lạnh, còn có một cốc đồ uống nóng màu cà phê nhạt, đặt trước mặt Lương Tiêu, “Biết là cháu thích uống cái này rồi!” Mẹ Hồ cười nói.
“Cảm ơn dì.” Lương Tiêu cong mi, hai tay bưng cốc lên uống.
Mẹ Hồ ngâm nga mấy câu hát rời đi, một lúc sau bà lại mang lên một đĩa măng tây xanh bóng như lục bảo, bên trên phủ một nhúm tỏi băm, Diệp Quý An vừa cắn một miếng đã phát giác, bên trên còn tưới một lớp dầu nóng, là mùi thơm của hạt hoa tiêu trần qua dầu,, khó trách cái món rau không có mùi vị gì này lại khiến người ta thèm chảy nước miếng. Anh cảm thấy mình đã học được một chiêu mới.
“Buổi team building chiều nay thế nào?” Chủ tịch hỏi.
“Hơi nhạt nhẽo.” Lương Tiêu cắn đứt một đũa mì, nuốt xuống rồi trực tiếp nói: “Nhưng cũng không quá mệt, nửa sau tiền bối còn trở lại đi bộ cùng con nữa.”
“May là không có sương mù, gió cũng không quá lớn.” Diệp Quý An đáp.
“Ha ha, tổng giám đốc của mấy đứa chuyên thích làm những việc không cần thiết.” Chủ tịch lau miệng, vứt khăn ấm xuống mặt bàn, “Nói rằng đám người trẻ tuổi các con thiếu tinh thần đoàn kết, cần phải thường xuyên gắn kết mọi người, cùng nhau đổ mồ hôi.” Ông nhấc mắt nhìn đến hai người trẻ tuổi, “Hai đứa cảm thấy hữu dụng không?”
Lương tiêu nói: “Không có ích gì.”
Diệp Quý An vẫn giữ thái độ vừa nghiêm túc vừa chân thành giống như khi làm việc, nói: “Mọi người đều không ai đặt tâm vào việc đi bộ, bởi vì mọi người không tình nguyện, cảm thấy vô nghĩa, cho nên tư tưởng không tập trung, cháu nghĩ nguồn gốc chính của cảm giác quy thuộc là cảm giác thành tựu, một nhóm người hợp lại cùng làm việc, mình bỏ ra sức lực, sau đó đoàn thể cũng làm được điều gì đó, mình mới cảm thấy bản thân thuộc về nơi này, không cần người khác phải nhắc mình hô khẩu hiệu. Đơn giản là những buổi đi bộ thế này, hoàn toàn không có tác dụng bồi dưỡng tinh thần đoàn kết của nhân viên.”
Chủ tịch gật đầu.
Lương Tiêu lại nói: “Lúc đi trên đường mọi người chỉ nói chuyện tối nay đi đâu tụ tập, nhờ thế mà giữ được miếng hơi, cuối cùng cả bộ phận lại chỉ có hai bọn con không đi.”
“Vậy hai đứa con nói có việc phải đi cùng nhau?” Chủ tịch nhìn sang Diệp Quý An.
“Vâng.” Diệp Quý An đặt đũa, ngồi ngay ngắn, “Bọn họ đến Donglaishun ăn thịt nhúng, cháu đã gọi ba tài xế tới rồi, nhiệm vụ còn lại giao cho lão Trần, phó quản lý Trần phòng pháp vụ.”
Chủ tịch cười híp mắt thích thú, trên mặt còn treo một tia thần bí, “Đúng rồi, bình thường hai đứa có bị ai lời ra tiếng vào không?”
Diệp Quý An ngây người, anh nghi ngờ hôm qua mình tiêu hao sức lực quá nhiều ảnh hưởng đến não rồi, lại nghe thấy giọng Lương Tiêu gấp gáp, “Bố!”
“Bố hỏi nghiêm túc mà, hai đứa bình thường đi gần nhau như thế, chắc không có ý giấu giếm chứ?” Chủ tịch vẫn cười, “Nói trước này, bố không phản đối việc yêu đương trong công ty, công ty chúng ta cũng chẳng có mấy cái quy tắc dở hơi đấy, hai người trẻ tuổi nhìn nhau thuận mắt, yêu nhau danh chính ngôn thuận, xứng đáng được ủng hộ. Bố bây giờ đang muốn nghe xem, nếu như việc này bị đồng nghiệp biết, đăng lên Ding Ding bàn tán, hai con sẽ chuẩn bị làm gì?”
“Con…” Lương Tiêu bị ngắt lời.
“Để Tiểu Diệp nói trước xem.” Chủ tịch tiếp tục nhìn về phía Diệp Quý An, ánh mắt sáng ngời, điềm đạm, lại phảng phất chút cảm giác uy áp.
Lương Tiêu mở miệng, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cụp mi xuống, lẳng lặng nhìn cánh tay Diệp Quý An đang đặt trên đùi mình.
“Cháu thấy khả năng xảy ra chuyện này cực kỳ lớn, chính là các đồng nghiệp nhận ra quan hệ của chúng cháu.” Diệp Quý An bình thường đáp, “Thật ra cháu cũng muốn bọn họ mau mau phát hiện, bởi vì việc như thế này chúng cháu cũng không dễ chủ động nói. Nếu như ở một buổi chiều tan ca nào đó đột nhiên đứng trong phòng làm việc lớn tiếng tuyên bố quan hệ của mình và Lương Tiêu, cảm thấy quá mức tự coi mình là trung tâm, mọi người đều bận việc riêng của họ, có nhất định phải nghe việc riêng tư của chúng cháu không? Nếu như có người hỏi, vậy thì quá tốt, cứ thừa nhận là được, ngày hôm sau cả bộ phận tự nhiên sẽ biết hết.”
“Xem ra cháu không sợ bị người khác nghị luận sau lưng.” Chủ tịch gõ ngón tay lên mặt bàn.
“Nghị luận cũng không sao, không chửi là được.” Diệp Quý An có chút ngại ngùng, “Nếu như chửi, cháu cũng sẽ không nhịn được chửi lại, mà sau này vẫn cùng nhau làm việc thì khó xử biết bao nhiêu.”
Chủ tịch cười ha ha, lại nhìn sang Lương Tiêu vẫn đang mím môi giả vờ nghiêm túc, “Đến con rồi, nếu ý kiến xem.”
Lương Tiêu nói như rất thỏa đáng: “Thực ra con sớm đã muốn mượn tòa tháp lớn của bố, đặt đèn led chạy một hàng chữ, Lương Tiêu Diệp Quý An thiên trường địa cửu.”
Chủ tịch mở to mắt, “Không cho mượn.”
Lương tiêu lại hỏi: “Thuê được không?”
Chủ tịch đáp: “Tòa nhà tổ chức sự kiện đó, bố nhớ là phát sóng một ngày hết tám trăm tệ cho một ô vuông, tòa của bố ít nhất cũng phải một nghìn ô, một ngày tám mươi vạn, ưu đãi tình cha con, tăng lên ba lần, hai trăm năm mươi vạn nhé, nội dung phát sóng tùy ý, hiệu quả đảm bảo, có một điều kiện, không được quẹt thẻ của bố.”
Đối diện với vẻ mặt như tống được tiền này của bố mình, Lương Tiêu chống cằm, “Ồ, vậy con đặt trước rồi đó.”
Chủ tịch làm ra vẻ trọng đại lấy ra một cuốn sổ da, kê khai từng mục, “Được, nhớ rồi.”
Lương tiêu cười đáp: “Bố cứ chờ đấy.”
Diệp Quý An nín cười đến nỗi cổ họng đau rát.
Không hiểu sao anh lại có một loại dự cảm, hôm nào đó đi làm, đứng trước tòa nhà công ty đợi đèn giao thông, anh bỗng nhìn thấy bên ngoài mặt kính chiếu vô số hình ảnh tuyệt vời.
Ăn cơm xong chủ tịch cũng không bắt hai người ở lại ghép hình cùng ông, theo như lời ông nói thì, ông không muốn bị người khác tóm mạch suy nghĩ, nhất là với những thứ đặc biệt như vậy, vì thế Lương Tiêu cũng không cưỡng cầu, cậu vốn đã ngán mấy thứ này rồi, kéo Diệp Quý An chạy loạn khắp các phòng.
“Bố em thích nói chuyện nhân sinh trong lúc chơi ghép hình, bất luận là em đang chơi game hay đang ôn tập thi học kỳ, chỉ cần ông ấy gọi là em phải tới, em cũng sẽ tới, không biết tại sao nữa.” Lương Tiêu nhìn bức chân dung tự họa của Picasso, đôi mắt bỗng nhiên thật dịu dàng, “Khi nãy có lẽ cảm thấy nói chuyện đủ rồi nên không cần nữa.”
“Ừm, trọng điểm có lẽ là tán gẫu.” Diệp Quý An trầm ngâm dựa vào vai cậu, “Ghép hình tốn thời gian, có thể để em ở cạnh ông ấy lâu một chút, nghe chuyện của người già.”
Chuyến tham quan gia đình kết thúc với một tràng dài tiếng bước chân của bé gái, Tiểu Quả vui vẻ tung tăng chạy tới, muốn bọn họ cũng phải chơi cờ cùng nó, chắc là vẫn còn nhớ chuyện