Danh sách nhóm tham gia rất nhanh được thông báo xuống, gửi đến email của chủ quản các bộ phận, giờ này Diệp Quý An đã hồi phục, phải nói là tai tinh mắt thính, vừa nhìn đã thấy tên mình, cũng nhìn thấy cái tên được viết bên cạnh, Lương Tiêu.
Anh không hề kinh ngạc, lúc nghe Lương Tiêu mặt đầy kỳ vọng nói với mình việc này, anh đã gần như đoán được kết quả. Nói theo cách khác, Lương Tiêu trẻ tuổi, có kinh nghiệm du học, năng lực ngoại ngữ cực giỏi, quả thực hợp với công việc này, mà mình lại là chủ quản thuộc bộ phận có nhiều vị trí trống cho người trẻ tuổi, qua đó kiểm tra cũng không có gì không hợp lý.
Lộ trình bắt đầu từ Massachusetts, đi về phía nam qua New Jersey, Pennsylvania và Maryland, đi hết một vòng rồi đi lên phía bắc. Điểm dừng cuối cùng mới là New York. Thời gian bắt đầu từ đầu tháng 4 và kế hoạch kéo dài trong ba tuần.
Đối với người một năm đi công tác ít nhất ba tháng như anh, ở bên ngoài hơn mười ngày không phải là vấn đề lớn, chỉ có công tác chuẩn bị trước khi bay là phiền phức, tuy rằng công ty đã xử lý visa, bộ phận tổng hợp cũng bao vé máy bay và khách sạn, nhưng Diệp Quý An vẫn cần phải giao phó rõ ràng công việc trong bộ phận, để tránh sau khi xuất ngoại, bên này cấp dưới làm việc mơ hồ, ở nhà loạn thành nồi cháo heo.
Đồng thời việc chuẩn bị hành lý cũng không hề nhẹ nhàng, Diệp Quý An dành ra ba buổi tối để làm việc này, Lương Tiêu lại thản nhiên như không có gì, chuẩn bị thiếu thứ gì thì qua đó mua sau, làm bộ dạng một anh đẹp trai tiêu sái chỉ cần khoác ba lô lên là có thể xuất phát, nhưng Diệp Quý An không đồng ý, anh cầm bàn là lên, liên tiếp là hơn hai mươi chiếc áo sơ mi, bảy bộ tây trang, mười mấy cái cà vạt, một nửa là của mình, một nửa là của Lương Tiêu, sau đó gấp lại gọn gàng, đặt chỉnh tề trong vali.
“Anh có lẽ cũng bị chứng cưỡng chế.” Anh nhéo cái eo bên trong bộ đồ ngủ của mình, khoe thành quả của mình cho Lương tiêu vừa mới tắm xong, “Nếu không thì không ngủ được.”
“Vậy em đi lau giày da.” Lương Tiêu xung phong nhận việc.
“Em đi ngủ đi.” Diệp Quý An ôm cậu đặt lên giường, hai người mặt đối mặt, “Ngày mai nói sau.”
Cách một ngày trước giờ xuất phát, Diệp Quý An như cũ có một cuộc họp ngắn vào lúc năm giờ chiều, hôm nay không có tăng ca, mọi người cao hứng thu dọn đồ đạc trở về nhà nghỉ tết Thanh Minh, tổng giám đốc gần đây lại thích tìm người mới nói chuyện, vừa hay lần này rơi vào Lương Tiêu, vẫn chưa quay lại, Diệp Quý An ngồi trong phòng làm việc đợi cậu.
Đợi đến năm giờ bốn mươi mấy phút, anh nhận được một dòng tin nhắn: Hai ngày này em đến Bắc Kinh công tác, khách sạn ở trung tâm Hong Kong Macau, nằm chéo phía công ty của anh, có thời gian gặp nhau chút không?
Người gửi: Diệp Chi Hồng.
Diệp Quý An nhìn thấy tên em trai mình, cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nghĩ một chút lại đáp: Ngày mai anh đi công tác, chỉ có hôm nay rảnh, sáu giờ gặp ở quán cà phê bên dưới công ty anh đi.
Diệp Chi Hồng: OK.
Diệp Quý An thoát giao diện, sau đó gửi cho Lương Tiêu một tin nhắn: Em trai anh có việc đến Bắc Kinh, có lẽ phải xuống nói chuyện với nó hai câu, nếu em trở về không thấy anh, thì anh đang ở quán cà phê bên dưới công ty.
Lương Tiêu không hồi âm, có lẽ đang bị tổng giám đốc cưỡng ép ngồi tán gẫu, nghe ông thân thiết dạy dỗ những bài học quý báu, Diệp Quý An nhìn mình trên bức tường kính, chỉnh lại tóc và cà vạt, xách túi lên đi xuống lầu. Anh không nói với Lương Tiêu “Về rồi xuống lầu tìm anh”, nhưng cũng không nói không được tìm anh, bởi vì anh cảm thấy nên để cho Lương Tiêu lựa chọn, còn việc cậu có muốn anh đi gặp em trai mình hay không, Diệp Quý An không biết suy nghĩ của Lương Tiêu, cũng không muốn đặt cậu vào thế bị động.
Thực ra Diệp Quý An muốn tốc chiến tốc quyết, anh với Diệp Chi Hồng đúng là chẳng có gì để nói với nhau cả, cơm cũng không nhất thiết phải cùng nhau ăn, anh còn muốn cùng Lương Tiêu đi ăn thử nhà hàng đồ ăn Quảng Đông mới mở kìa.
Đợi khi anh quét xong thẻ đi ra khỏi cửa xoay, xuyên qua sảnh lớn, đã thấy Diệp Chi Hồng đến rồi, chọn một chỗ ở gần cửa sổ ngồi đợi anh.
Mười mấy năm không gặp, chỉ có thể nhìn ảnh hình dung ra sự thay đổi của đối phương, hai người chào hỏi nhau xong thì ngồi xuống bàn, mất mười mấy giây để quan sát đối phương.
“Vẫn còn bận như vậy sao?” Diệp Chi Hồng phá vỡ im lặng, rót cho Diệp Quý An cốc trà quả.
“Vẫn ổn.” Diệp Quý An nhấp thử một ngụm, quá ngọt, còn có vị trà Lipton.
Hai người chỉ nói chuyện phiếm về kỳ nghỉ của đơn vị, về sức khỏe của bố mẹ, còn cả chuyện đi học của trẻ nhỏ, Diệp Chi Hồng có vẻ không có việc gì gấp, có lẽ qua nhiều năm như vậy rồi cái gì cũng sẽ thay đổi, bao gồm cả thái độ cậu nhìn Diệp Quý An không thuận mắt. Đi qua công ty, bỗng nhiên nhớ ra mình còn có một người anh trai nuôi, cũng bắt đầu do dự, về tình về lý, có nên gặp mặt một chút hay không?
Diệp Quý An hầu như chỉ ngồi nghe, trong lòng không có cảm xúc gì, mãi cho đến khi anh nghe Diệp Chi Hồng hỏi: “Có người yêu chưa? Vẫn một mình sao?”
“Ha ha, không phải.” Diệp Quý An đặt điện thoại xuống, Lương Tiêu vừa nhắn lại “Em biết rồi”, cũng sắp đến sáu rưỡi rồi, anh lại nhấc mắt nhìn em trai mình, “Anh cùng đồng nghiệp của mình ở bên nhau.”
Diệp Chi Hồng hơi kinh ngạc, “Bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi bảy, nhìn còn rất trẻ.” Diệp Quý An bật cười, “Anh cũng áp lực không nhỏ.”
Diệp Chi Hồng nhướng mày, cũng cười, “Vậy anh phải chú ý rồi. Có thời gian đưa về nhà cho bố mẹ nhìn xem.”
Diệp Quý An còn tưởng mình nghe nhầm. Nhưng mà, đây đúng là người em trai khó chịu ra mặt khi mình gửi tiền về nhà sao? Người em trai ước gì trong nhà không có người như mình. “À, em nói thật hả?” Vẫn là ngữ khí nói đùa.
“Bọn họ cũng muốn nhìn thử lắm.” Diệp Chi Hồng cúi đầu, nhìn hai bàn tay bắt chéo trên bàn của mình, “Lần trước là em không đúng, người già mà, cũng không biết lúc nào thì không còn nữa, nếu như anh có thời gian, vẫn nên đưa về nhà một chuyến cho bọn họ yên tâm.”
Diệp Quý An chưa đáp ứng, anh không nói lời nào, chỉ im lắng uống trà.
Anh không muốn tố cáo ai đạo đức giả, cũng không muốn tranh luận với ai. Tâm lý khoe khoang ai mà không có, ví dụ như anh bây giờ sống rất tốt, ví dụ như anh có Lương Tiêu, anh đương nhiên muốn đem ra khoe với cả thế giới, anh cũng muốn trước khi bố mẹ qua đời mình phải có trách nhiệm thăm hỏi, nhưng mà, muốn anh mang cậu trở về thành phố ngày bé mình khôn lớn, trở về khoảng sân từ nhỏ mình sinh sống, trở về ngôi nhà có những gương mặt đó…
Diệp Quý An vẫn tiếp tục uống trà.
Biểu tình Diệp Chi Hồng tỏ ra vô cùng gượng gạo, “Anh cứ từ từ nghĩ xem, có phải là đạo lý này không.”
Diệp Quý An híp mắt lại, anh không muốn làm đối phương khó chịu, vì thế cảm thấy mình cũng nên nói gì đó, đang muốn mở lời thì có người gọi anh, “Tiền bối!” Theo sau đó là Lương Tiêu chạy tới, đứng bên cạnh bàn nước.
“Nói hơn năm mươi phút, tổng giám đốc đúng là đủ gớm.” Diệp Quý An nhìn đồng hồ đeo tay, nhường ra một vị trí bên cạnh mình.
Lương Tiêu không gấp gáp ngồi xuống, “Xin chào, tôi họ Lương.” Cậu nghiêng người, đưa tay tới người đối diện.
Diệp Chi Hồng đứng dậy bắt tay, chân còn không thẳng, qua loa lắc nhẹ cổ tay hai cái liền buông ra, “Đồng nghiệp của anh hả?”
“Ừ, là người hai mươi bảy tuổi anh nói.” Diệp Quý An lại hết hứng muốn nói chuyện, trực tiếp nhấc túi xách lên đứng bên cạnh Lương Tiêu, “Bọn anh phải đi đây, nhà hàng đặt trước rồi muộn nửa tiếng sẽ tự động hủy.”
Anh nắm lấy tay Lương Tiêu, “Việc có trở về hay không, anh sẽ cẩn thận suy nghĩ. Đến lúc đó chắc chắn là anh và em ấy cùng trở về.”
Diệp Quý Hồng ngơ ngác.
Sau đó hai người từ biệt, vẫn rất xa cách, lại rất lịch sự. Nhưng như vậy cũng đã có chút chuyển hóa rồi nhỉ? Hoặc có thể gọi là tiến bộ. Diệp Quý An cùng Lương Tiêu kề vai nhau bước trên đường lớn, hoàng hôn chỉ còn lại một mảnh, mùi hoa hòe bay trong gió chiều, lúc nồng lúc nhạt, cây Dương rụng bông trắng phau bay đầy trời, anh vẫn luôn thích ngắm, nếu như là trước kia, nếu trong nhà không có lời mời, anh cũng chưa bao giờ là người nghiêm túc suy nghĩ đến việc về nhà.
Ngày thứ hai lên máy bay, bọn họ suýt chút nữa thì muộn. Diệp Quý An phát cáu vì mình không nghe thấy chuông báo thức, đường vành đai năm trong ngày đi làm đầu tiên sau kỳ nghỉ cực kỳ tắc nghẽn, may mà chiếc Bugatti của vẫn chạy đến kịp, cậu dừng nó ở bãi đỗ xe của sân bay, nói quản gia cho người đến lái nó về, hai người nhanh nhanh chóng chóng làm xong tất cả thủ tục ở sân bay, trước khi máy bay cất cánh năm phút đã ngồi ổn định được ở ghế của mình.
Cả hai đều ngồi khoang hạng nhất,