“Ăn cơm chưa?” Diệp Quý An thừa dịp thay đổi chủ đề: “Sắp xuất phát rồi.”
“À đúng rồi, tôi có đem cho hai người chút bánh sandwich, còn có cà phê… Quản lý Diệp cà phê đen, còn Lương Tiêu Vanilla Latte, đúng không?” Tiểu Lý đứng cạnh nghe được liền hiểu ý, nói rồi quay người chạy thẳng vào thang máy.
“Cực khổ rồi!” Diệp Quý An nói.
“Phiền phức rồi” Lương Tiêu cũng nói.
“… Lúc nãy cảm ơn cậu nhé.” Nghe tiếng Tiểu Lý chạy vào thang máy, Diệp Quý An mới thở phào, lại còn dao cạo, thằng nhóc con thật biết bịa chuyện.”
“Vì bảo vệ thanh danh của của tiền bối thôi, nhưng mà yên tâm, em vẫn chưa come out trong công ty, ảnh hưởng chắc không lớn lắm.” Lương Tiêu thong thả đi vào phòng rửa mặt.
Diệp Quý An nhìn cánh cửa gỗ đóng lại, đứng đơ ra một lúc rồi mới trở về phòng mình. Thanh danh? Vừa rồi trong lúc hoảng hốt đúng là anh có nghĩ đến những từ tương tự, nhưng mà suy xét lại một chút, dù cho bị hiểu lầm thì có làm sao, công ty không có quy định cấm nhân viên yêu đương. Thời đại này, tuy nói yêu đương đồng tính với đồng nghiệp nam nhỏ tuổi không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận, nhưng cũng không phải việc đáng xấu hổ gì. Anh đã qua giai đoạn bài trừ yêu đương, cũng chưa có bạn gái, cho dù có bị đồn thành gay thì sao? Anh cũng là loại gay có người yêu nhé, tránh cho đồng nghiệp cùng trang lứa nhòm ngó, hoặc bị các bà chị làm mối.
Trên thực tế, Diệp Quý An cảm thấy điều khiến anh quan tâm mỗi ngày là công việc hôm nay xử lý như thế nào, thành tích của bộ phận mình ra sao, bản thân có nguy cơ bị sa thải hay không, làm thế nào mới có thể nhận thêm chút tiền thưởng xoa dịu áp lực trả nợ. Nói anh không có chí tiến thủ, anh cũng chưa thảm đến nỗi muốn cạo đầu xuất gia, nói anh có bao nhiêu nồng nhiệt với cuộc sống, cái này anh cũng không trả lời được.
Diệp Quý An chăm chú nhìn bản thân trong gương, hai mắt vô hồn mặt mày nhợt nhạt, khóe miệng còn vướng chút bọt kem đánh răng, nghĩ thầm, cuộc sống này của mình đúng là quá thiếu mưu cầu rồi.
Nhà là mình tự trả hết một lần sao? Anh để tay lên ngực tự hỏi.
Ngoại trừ căn phòng một trăm hai mươi mét vuông mỗi tháng trả góp năm vạn ở khu công trình hỗ trợ tàu điện ngầm thành phố vệ tinh* ra, mình còn có gì nữa nào, à, còn một suất mộ phong thủy ở nghĩa trang công cộng do công ty bảo hiểm kí cho, và dịch vụ dọn dẹp tự động xoay hạn mười lăm năm.
(*) 卫星城 thành phố vệ tinh: là khu vực thuốc quản lý của thành phố lớn cách trung tâm thành phố dưới 100km, có quan hệ mật thiết với thành phố lớn về sản xuất và đời sống, có dân số trên chục nghìn người. Thành phố trung tâm thường được gọi là thành phố mẹ, các các thành phố vệ tinh được gọi là thành phố con, có chức năng tiếp nhận một phần dân số của thành phố mẹ, chứa các doanh nghiệp phát triển và chia sẻ một số chức năng của thành phố mẹ.
Anh lại cảm thấy như mình đang tự chuốc lấy nhục nhã.
Diệp Quý An đối với việc tự điều chỉnh cảm xúc của bản thân đã quá lành nghề, rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần. Anh chỉnh trang lại bản thân đẹp đẽ gọn gàng, xịt chút nước hoa, mặc chiếc áo sơ mi trắng tay rộng, xách cặp lên bắt đầu đi làm việc.
Các đồng nghiệp đều đã lên xe, Diệp Quý An nhận đồ ăn sáng Tiểu Lý đưa tới, lòng lặng trĩu ôm túi đồ ăn, anh ngồi ở hàng ghế sau chiếc Alphard, không tự giác liếc sang bên cạnh, Lương Tiêu ngồi đấy không nói gì, chỉ đặt một vật nhỏ vào lòng bàn tay anh.
Mở bàn tay ra nhìn, Diệp Quý An ngơ ngác, là một miếng ngọc bội mỏng dính, khắc hình Phật Di Lặc đang cười, nét khắc rất nông, chất liệu chẳng có gì đặc biệt, không phải phỉ thúy cũng chẳng giống dương chi. Vật này từ lúc Diệp Quý An có ý thức đã được đeo trên cổ, trước đó không quá để ý đến, dần dần bị anh đeo lâu ngày dẫn đến mờ đi, thậm chí mòn đi mất, đêm qua rơi trên giường người khác anh cũng không biết.
Cho đến bây giờ anh cũng không muốn vứt nó, đây không phải đồ của hai vị phụ huynh đã nuôi anh đến năm mười tám tuổi, nếu nói anh còn chút liên hệ gì với thời điểm năm ba tuổi trước khi được nhận nuôi, thì chính là miếng ngọc bội này.
Lương Tiêu đợi mãi không thấy anh nhận lại đồ, cũng không định mở túi bánh ra ăn, nhăn mày: “Đây không phải của anh hả?” Âm thanh cậu hạ thấp xuống, âm lượng rất nhỏ.
Diệp Quý An không có ý che dấu, dùng âm lượng nói chuyện bình thường nền nã đáp: “Của anh, bị đứt rồi, lúc về anh xâu lại cái dây mới.”
Lương Tiêu giảm bớt một nửa căng thẳng, nhấc dây lên dùng bật lửa sém hai đầu mút bị đứt xù tơ. “Như vậy là được rồi.” Cậu so chiều dài một chút: “Tiền bối, đưa em mượn cổ.”
Diệp Quý An đại khái đoán ra cậu muốn làm gì.
Chỉ nghe thấy Lương Tiêu đang tìm từ giải thích: “Em giúp anh đeo lên.” Cậu lắc lắc cái dây, nghiêm túc nói: “Sau đó thắt lại.”
Trong xe yên tĩnh khác thường, không biết vốn dĩ đã như vậy, hay là mới vừa biến thành như vậy. Diệp Quý An đưa mắt liếc qua mấy chiếc lưng ghế trước mặt. Trong lòng bỗng nhiên rất rõ ràng, cũng rất thản nhiên. Loại cảm giác này đột nhiên ập tới, giống như giọt sương lăn trên phiến lá, sau đó trong một giây rơi xuống mặt đất vỡ tan.
Cởi một nút cúc áo sơ mi, nới lỏng cà vạt, anh cho Lương Tiêu “mượn” cổ mình thật, sợi dây tiếp xúc da thịt, nhẹ đến mức không cảm nhận được ma sát, tay Lương Tiêu hơi run lên, Diệp Quý An không nghĩ đây là ảo giác.
“Chắc cũng tính là bùa hộ mệnh nhỉ?” Diệp Quý An cười, đem Phật Di Lặc nhét vào cổ áo, nói tiếp: “Nếu như khách sạn cho người đến dọn phòng thì chưa chắc đã tìm lại được, cậu chu đáo thật.”
Lương Tiêu hiếm khi thẹn thùng, nhìn Diệp Quý An chỉnh lại cà vạt, chuyển tầm mắt sang cảnh vật bên ngoài cửa kính.
Công việc ngày hôm đó khá thuận lợi, lúc dùng bữa tối lão Trần nói đùa, bảo Diệp Quý An đeo bùa trên cổ đem lại may mắn, Diệp Quý An trên mặt cười khà khà, trong lòng mắng may mắn con khỉ, còn không phải do mấy người bọn anh chuẩn bị chu đáo, phối hợp ăn ý hay sao.
Lương Tiêu bị món cà ri Ấn Độ không chính tông trong nhà hàng Ấn Độ không chính tông làm cay sặc, liên tục ho ra tiếng, vớ lấy cốc nước bạc hạ uống ừng ực giữ bình tĩnh. Diệp Quý An vừa tiếp tục chém gió với lão Trần, vừa vẫy tay kêu phục vụ, gọi một phần súp khoai tây giải cay.
Buổi tối, anh mặc một bộ Valentino đứng ở trước cửa phòng Lương Tiêu, lần này hai người đã lên kế hoạch thỏa đáng, có nhắn tin hẹn trước, cửa cũng không cần gõ. Sáng sớm ngày hôm sau, chuông báo thức cuối cùng cũng có tác dụng, Diệp Quý An ung dung trở về phòng mình, ung dung nhìn mình trong gương, bắt đầu mặc niệm cho chuỗi ngày tuyệt vọng, rồi ung dung xuống lầu lên xe đi làm.
Bốn ngày sau cũng trôi qua như thế.
Diệp Quý An cảm thấy bản thân mình cũng có chút công dụng trên phương diện dỗ trẻ nhỏ đi ngủ, nhưng anh không phải vạn năng. Dù đã dần dần tìm lại được giấc ngủ, dù ban đêm có ôm anh, Lương Tiêu cũng rất muộn mới có thể ngủ được, nhưng ít nhất đã không còn thức trắng đêm. Diệp Quý An trong lòng có dự tính, Lương Tiêu dùng thuốc ngủ đã thành nghiện, nhất định không được gấp gáp bắt cậu ta dừng thuốc ngay được, về nước cần phải điều trị dần dần. Nói đơn giản hơn, anh phải tiến hành song song hai việc, thứ nhất là giảm từ từ lượng thuốc ngủ của Lương Tiêu, thứ hai là anh tạm thời làm thuốc ngủ của Lương Tiêu, giúp cậu ta trở về với quỹ đạo giấc ngủ ban đầu.
Anh phát hiện cứ nửa