Năm 2021
Tối tháng bảy, trời mưa tầm tã. Mạc Thanh Ca đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà bỏ hoang, cả người ướt sũng. Đám người lạ mặt đã bắt đầu đuổi đến chân cầu thang của tầng dưới. Tiếng bước chân vội vã của chúng trên nền xi măng đọng nước ngày càng to và rõ ràng. Chúng đã đến rất gần Thanh Ca rồi. Cô thấy hối hận vì đã chọn khu này làm nơi trú ẩn của mình. Rõ ràng nó không giúp cô an toàn, ngược lại còn dồn cô vào đường cùng. Thanh Ca cắn môi, nghiêng người ra phía trước. Từ độ cao gần năm mươi mét, cô chỉ có thể nhìn thấy một bãi đất hoang lởm chởm sỏi đá, không một bóng người qua lại. Mưa vẫn tuôn không ngừng và đám người đã đứng đằng sau cô từ khi nào. Tên đầu sỏ hùng hổ bước đến, miệng không ngừng chế giễu:
- Cô em! Sao đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến đây thế này? Nơi này vắng vẻ, có cần bọn anh đưa về không?
Thanh Ca giật mình quay mặt lại. Hắn và năm tên đồng bọn cứ một giây lại bước thêm một bước, khiến cô vô thức lùi về phía sau. Thanh Ca rút vội khẩu súng trong túi áo, lớn tiếng đe dọa:
- Đứng yên, nếu còn bước tiếp, tôi sẽ nổ súng.
- Mạc Thanh Ca à! - Tên đầu sỏ nghe xong thì đứng khựng lại, hai tay giơ lên trên đầu - Bọn anh làm ăn lương thiện, không muốn phải đụng tay đụng chân như thế này. Em cứ giao chiếc USB lại thì mọi chuyện sẽ trở về như trước. Sẽ không ai bị thương và không phải chết cả.
- Tôi không thèm. - Cô cười khẩy trước lời dỗ dành ngon ngọt của tên đầu sỏ - Chiếc USB đã được tôi cất rất kỹ, các người có mười kiếp cũng sẽ không tìm ra. Các người đã gϊếŧ cha mẹ tôi, các người phải đền tội.
Tên đầu sỏ bực tức tiến đến, hất văng khẩu súng khỏi tay Thanh Ca. Cô giật mình nhìn khẩu súng văng ra xa, bất giác lùi lại. Hắn ngang ngược tiến đến, dồn cô đến mép thềm:
- Con khốn, tao nói lại một lần nữa. Mày có đưa chiếc USB cho tao không?
Lũ đồng bọn của hắn ở phía sau cũng đã bắt đầu nạp đạn cho súng. Cả năm khẩu đều đang chĩa thẳng vào mặt Thanh Ca như một lời nhắc nhở dành cho cô rằng nếu cô còn ngoan cố thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Mạc Thanh Ca này. Cô ngẩng cao đầu nhìn tên đầu sỏ rồi đạp hắn một đạp, kiên cường hét lên:
- Không bao giờ!
Thanh Ca lùi bước về sau, thả mình vào khoảng không vô tận và lạnh lẽo. Năm tên đồng bọn lần lượt nổ súng và một viên đạn đã ghim vào giữa trán khiến Thanh Ca gào lên đau đớn ngay trước khi biến mất khỏi tầm mắt của bọn chúng. Viên đạn khiến não bộ cô tổn thương nghiêm trọng, mọi nhận thức về thế giới xung quanh đều mất đi vài giây sau đó. Cô đã không còn nhớ những sự kiện xảy ra trước đó, chỉ mơ hồ cảm nhận được sự ấm áp từ một bàn tay to lớn đang cầm chặt tay cô, gồng mình kéo cô ra khỏi cái chết cận kề. Người ấy đặt cô vào lòng, một tay đỡ lấy cổ cô, một tay vén tóc cho cô:
- Ca Nhi... Ta đến rồi đây!
Thanh Ca lờ mờ nhìn đôi mắt đượm buồn của người đàn ông rồi ngất lịm đi. Không hiểu vì lí do gì, cô gái ấy lại mỉm cười.
*
Năm 1921
Mạc Thanh Ca tỉnh dậy trong đại lao trong tình trạng mệt mỏi, rã rời chân tay. Bộ y phục của nàng đã rách nay lại càng rách rưới hơn do lũ cai ngục liên tục dùng cực hình lên người nàng. Nàng gắng gượng ngồi dậy nhưng vết thương ở cánh tay khiến nàng vội vã nằm xuống, thoi thóp thở. Nàng không nhớ mình đã như thế này bao lâu, chỉ biết từ sau khi thoát khỏi sự thao túng của Phạm gia và bị những kẻ buôn người giam giữ, nàng đã không ít lần chịu tủi nhục. Khi thì bắt nàng đàn, múa, tấu hài, khi thì lại đem nàng ra tra tấn bằng cực hình. Tuy đại lao không thiếu nữ nhân nhưng tên chủ buôn chỉ hứng thú với nàng. Nàng càng kháng cự bao nhiêu, hắn càng đắc ý bấy nhiêu. Thế nên, thay vì bán nàng cho một thương nhân giàu có làm nô tỳ, hắn cứ khăng khăng giữ nàng lại làm trò tiêu khiển. Người đến rồi đi, các bằng hữu chí cốt của nàng trong đại lao cứ lần lượt bị bán ra ngoài. Sau này, nàng cũng chẳng thiết kết thân với ai, các cô nương trong ngục cũng vì thế mà từ chối chuyện trò cùng nàng. Chẳng phải Thanh Ca không có ý định thoát ra nhưng nơi này nằm sâu trong rừng, cai quản nghiêm ngặt, bao quanh chỉ toàn là cây đại thụ, không có lấy một bóng người. Lần gần đây nhất khi nàng cố vượt ngục đã bị tên chủ buôn đánh đến chết đi sống lại, đến cả bây giờ vẫn còn thấy đau ê ẩm.
Nàng kiệt sức nằm co ro một góc, khẽ thở dài. Năm cô nương chung phòng với nàng nghe vậy bèn bảo nhau:
- Nghe kìa! Nàng ta lại rên rồi.
- Có nên giúp nàng ta không? - Một cô nương lên tiếng.
- Đừng. Tên chủ buôn không thích chúng ta đụng đến nàng ta đâu. - Một cô nương khác tiếp lời.
- Phải phải.
Thanh Ca nhìn họ một lúc rồi nhắm nghiền mắt lại. Hôm nay đã là đầu tháng bảy, bọn họ sẽ phải rời đi sớm thôi. Chỉ vài canh giờ nữa, những tên thương nhân sẽ ghé đến đại lao để chọn tỳ nữ. Bọn họ sẽ sớm bị bán đi và những cô nương khác sẽ lại bị bắt về. Thanh Ca không vui cũng chẳng buồn, chỉ mong các cô nương sắp tới sẽ bớt ồn ào đi một chút. Nàng muốn được ngủ ngon.
Nàng vừa chợp mắt được một lát thì tên chủ buôn tới. Hắn chưa gì đã xông vào đại lao, vực Thanh Ca dậy. Nàng uể oải dựa lên thành tường, đưa mắt nhìn hắn.
- Nhã Nhi, ta về rồi đây.
Khánh Nhã là cái tên hắn tự đặt cho Thanh Ca bởi nàng chưa từng tiết lộ với ai về cái tên mà mẹ đặt cho nàng. Thế nên hắn mới phải hạ mình đặt cho nàng cái tên, điều mà hắn chưa bao giờ làm với các nữ tử hắn bắt về.
- Sau khi ta bán hết đám tỳ nữ này cho thương gia, ta sẽ đưa nàng ra khỏi đại lao. Đến lúc đó, nàng phải đàn thật nhiều cho ta nghe đấy.
Hắn vuốt ve đôi môi đỏ mọng của nàng, miệng nở nụ cười méo mó. Nàng căm phẫn nhìn hắn, há miệng cắn vào ngón tay thô ráp khiến hắn đau đớn thét lên, giáng một cái tát đau điếng vào mặt nàng.
- Con tiện nhân! - Hắn bóp miệng Thanh Ca - Để xem ta trừng trị ngươi thế nào. Người đâu, đem cô ta ra ngoài. Hôm nay ta cho ngươi biết thế nào là tra tấn.
Hắn phất tà áo, cao ngạo bước ra khỏi phòng giam. Không lâu sau, hai tên cai ngục lôi Thanh Ca vào phòng tra tấn theo lệnh của hắn. Nàng bị trói vào cột, đầu nghiêng sang một bên. Nàng nhìn cái roi da trên tay hắn thì bật cười ngặt nghẽo. Nụ cười đầy ác ý của nàng khiến hắn phải nổi giận:
- Ngươi cười cái gì? Tin ta đánh chết ngươi không con tiện nhân này! - Hắn vung roi, quất tới tấp vào cánh tay nàng. Hắn càng đánh, nàng càng cười không ngừng. Nàng không nhớ đã bị đánh bao nhiêu lần nhưng nàng chắc chắn một điều, vết máu thấm trên cái roi ấy chỉ có thể là của nàng. Nàng đang muốn xem với cường