“Năm 1922
Nàng không ngờ chỉ vì một lần lỡ tựa vào người hắn mà lại bị hắn bám đuôi đến tận khi nàng hồi phủ. Hắn dung mạo rất sáng sủa, khí chất hơn người, khi nào cũng nở nụ cười tỏa nắng khiến bao nữ nhân gục ngã, vậy mà giờ lại cứ đòi làm quen với Thanh Ca. Nàng nói sao hắn cũng không buông tha còn một mực đuổi theo, nói chuyện phiếm với nàng:
- Ơ kìa, muội đứng lại nghe ta nói đi. Ta chỉ là đùa một chút thôi, nhưng muội không thể phủ nhận rằng ta vừa cứu muội chứ.
- Đa tạ huynh, ta rất biết ơn nhưng giờ ta còn việc phải đi, mong huynh đừng cản ta. - Nàng phũ phàng tuyên bố, gạt hắn sang một bên.
- Ta chỉ đi khi muội cho ta biết tên của muội. - Hắn ngáng đường nàng - Nếu muội ngại, ta sẽ giới thiệu trước. Ta là Khải Trạch.
- Nếu ta nói, huynh có để ta đi không? - Nàng dừng bước, đưa ánh mắt chán nản lên nhìn hắn.
- Tất nhiên. - Hắn xòe quạt, phe phẩy trước ngực.
- Vậy ta là Thanh Ca. Đa tạ huynh vì đã cứu ta. - Nàng đáp gọn rồi mau chóng trở về phủ. Nàng muốn báo cho Hạc Hiên về chuyện xảy ra ở tửu lầu sáng nay.
- Nếu muội đã vội như vậy, ta cũng không làm phiền nữa. Muội về cẩn thận. - Hắn nhường đường cho nàng, vẫy tay tạm biệt khi bóng nàng dần khuất sau đám đông.
*
Nàng đứng chờ ở cửa thư phòng, ngập ngừng không dám vào. Nếu là trước đây, khi còn chưa rõ về thân phận của chàng, Thanh Ca chắc chắn sẽ không ngại mà cùng chàng bàn chuyện đại sự. Nhưng giữa nàng và chàng có một khoảng cách quá lớn, một người là Tuệ vương bao người yêu quý, người còn lại chỉ là dân thường, lưu lạc khắp nhân gian, nay đây mai đó.
Thấy nàng còn đắn đo suy nghĩ, Ái Châu từ xa bước tới, khinh khỉnh lên tiếng:
- Thanh Ca cô nương đến tìm Điện hạ có việc chăng?
- Ta cần bàn với huynh ấy một số chuyện. - Nàng đáp.
- Chuyện? - Ái Châu bật cười - Cô thì có gì mà bàn với Điện hạ? Đáng lẽ ra hôm nay là ngày cô phải đi khỏi phủ. Thanh Ca cô nương cũng đã khỏi bệnh, vẫn là nên rời đi càng sớm càng tốt, tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của Điện hạ.
- Ái Châu cô nương quả là có suy nghĩ hơn người. - Nàng nói - Nhưng phải chăng cô đang lo những chuyện không liên quan đến mình? Khi xong việc, ta chắc chắn sẽ rời khỏi phủ, không cần cô nương phải nhắc.
Nói rồi, nàng quay ngoắt mặt đi, cao ngạo bước vào thư phòng trong sự tức tối của Ái Châu. Nàng ta cứ tưởng chỉ cần dùng những lời lẽ đơn giản ấy để chọc tức Thanh Ca, nàng sẽ tự ái mà bỏ đi. Không ngờ nàng còn nhiều lí lẽ hơn cả Ái Châu, làm cho nàng ta tức nổ đom đóm mắt.
Sau khi nàng ta rời đi, Thanh Ca mới yên tâm thưa chuyện với chàng. Suy cho cùng, nàng cũng chỉ vì muốn giải cứu các cô nương trong đại lao nên mới phải nhờ đến chàng chứ chẳng hề muốn làm kỳ đà cản mũi ở trong phủ. Nghĩ vậy, nàng thấy phấn chấn hơn hẳn.
- Điện hạ. - Nàng đổi cách xưng hô với chàng - Ta có chuyện muốn bẩm báo.
- Cô không cần khách sáo với ta, chỉ cần gọi như bình thường là được. - Chàng đặt quyển sách xuống, nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng.
- Huynh đường đường là Tuệ vương, thân phận cao quý, ta cũng là nên có phép tắc một chút. - Nàng cúi người - Không vòng vo nữa, ta đến đây là có chuyện nói với Điện hạ.
Đoạn, nàng kể lại toàn bộ cuộc nói chuyện của Triệu Hưng và Phạm Bằng cho chàng nghe.
- Vậy ra, Triệu Hưng từng là người giam giữ cô trong đại lao? - Hạc Hiên hỏi lại sau khi nghe nàng tường thuật.
- Phải. Tuy ít khi lộ diện nhưng ta nhớ rất rõ khuôn mặt đầy sẹo của hắn. Nhưng ta không ngờ… Phạm Bằng lại đứng sau chuyện này.
- Cô biết Phạm Bằng sao?
- Ta… từng là tì nữ ở Phạm gia nên ta biết ông ta, và cả vị hôn thê của Điện hạ - Khánh Nhã.
- Hẳn là Xuân Kỳ đã kể cho cô. - Chàng nói - Và trùng hợp thay, Phạm phủ sắp tổ chức yến tiệc mừng thọ cho Phạm Bằng. Có lẽ đây là cơ hội tốt để xác thực xem ông ta có phải là người đứng sau những kẻ buôn người hay không.
- Cho ta đi cùng, ta sẽ giúp ích cho Điện hạ. - Nàng vội vàng xin đi.
- Phạm Bằng và cả Phạm Khánh Nhã chắc chắn đã biết mặt cô, chỉ e rằng sẽ khiến cô gặp nhiều khó khăn.
- Chính vì ta đã quá quen với Khánh Nhã và Phạm Bằng nên