“Năm 1922
Tối đến, như được dặn, Ái Châu mang đồ ăn đến tận phòng cho Thanh Ca. Dù nàng ta ghét điều đó nhưng cũng không thể vì tư thù mà làm trái lệnh chủ tử. Ái Châu hậm hực bước đến phòng bếp, bưng khay đồ ăn đi. Chợt, nàng ta nhớ lại lời vị thái y dặn lần trước rằng, với những người trúng kịch độc như Thanh Ca tuyệt đối không nên ăn rau mùi vì như thế có thể khiến độc phát tác. Nghĩ làm sao, nàng ta lại quay lại, ngắt vài cọng rau mùi bỏ vào dĩa thức ăn rồi đem lên phòng. Nàng ta định sẽ dạy cho Thanh Ca một bài học nhớ đời.
Nhưng sớm, kế hoạch của nàng ta đã bị phát hiện. Ngay khi đĩa thức ăn vừa đặt xuống, Thanh Ca đã lên tiếng hỏi:
- Trong món ăn có thêm rau mùi sao, Ái Châu cô nương?
- À. - Nàng ta bình tĩnh trả lời - Nhà bếp thích nấu với rau mùi nên món nào cũng thêm vào một hai cọng.
- Vậy sao? Nhưng ta không thích ăn rau mùi lắm, nên ta sẽ bỏ sang một bên. - Lời của nàng như khích tướng Ái Châu, làm nàng ta dù giận lắm nhưng vẫn gắng gượng nở nụ cười đáp lại:
- Ăn thế nào là tùy vào khẩu vị của cô.
Khi còn theo học vị đại phu già trong làng, nàng có từng nghe lão bảo rằng, người trúng độc, chỉ cần nếm thử rau mùi cũng có thể khiến độc phát tác trong giây lát. Bởi vậy nên từ ngày biết mình không được khỏe, nàng không còn đụng đến rau mùi. Nào ngờ lần này, lại có người đánh vào điểm yếu của nàng, xem chừng cũng mong nàng sớm rời khỏi phủ nên mới dùng đến hạ sách này. Nhưng nàng cũng không vì thế mà nao núng. Một khi vụ án buôn người kia được giải quyết, nàng tự khắc sẽ ra đi cùng Tiểu Thục.
*
Sáng hôm sau, nàng cùng Tiểu Thục dạo phố. Nàng không có ý định mua gì thêm, chỉ muốn đưa cô bé tham quan khu kinh đô Hồng Thanh phồn hoa. Chợt, nàng bị Tam hoàng tử Vũ Hoàng chắn đường không cho đi. Bất chấp vị thế của y, Thanh Ca vẫn lơ đi, cùng Tiểu Thục rẽ sang hướng khác. Thấy nàng ngoan cố, y vội tóm tà áo nàng lại, lớn tiếng nói:
- Nàng quả là khác người. Gặp ta không chào, lại quay sang hướng khác.
- Để mẹ con ta đi. - Nàng gạt tay y ra.
- Mẹ con? - Y bàng hoàng buông tay - Không thể nào. Vậy nàng đã gả đi rồi?
- Phải. - Để nhanh chóng thoát khỏi y, nàng vội vàng viện cớ - Đây là con gái ta. Mong huynh từ giờ về sau đừng làm phiền ta nữa.
Nói rồi, nàng thoát hoàn toàn khỏi bàn tay y, nhanh chóng dẫn Tiểu Thục trở về phủ. Y hẫng hụt lắm, đem mọi muộn phiền về trút giận lên Y Lạc - chính thất của mình. Đoạn, Phạm Bằng ghé vào cung cũng bị y đem ra làm bao cát.
- Tại sao nàng lại gả đi? Tức chết ta được mà. - Y đạp mạnh vào cột nhà - Đáng lẽ nàng phải là của ta.
- Chàng bớt giận. - Y Lạc ở bên, bẽn lẽn dỗ dành.
- Nàng thì biết gì? - Y xô nàng ngã rồi lại quay sang mắng mỏ Phạm Bằng - Còn ông nữa, làm cái gì mà để mất hết sổ sách như vậy? Ngộ nhỡ ai phát hiện ra thì chúng ta phải làm sao?
- Điện hạ yên tâm, tuy sổ sách đã mất nhưng nếu không phải người của ta thì sẽ không hiểu được loại mật mã trong đấy. - Ông ta tự tin khẳng định - Lão thần còn nhận được mật báo rằng Thánh thượng đã cho Tuệ vương điều tra vụ thiếu hụt lương thực ở Lam Thành. Nhưng sớm thôi, người của ta sẽ trừ khử hắn và không ai còn dám đụng đến Điện hạ nữa.
- Vậy nghe còn được. - Y nguôi giận, ngồi vào bàn nhấp chút trà - Còn kẻ vượt ngục thì sao? Đã tìm ra chưa?
- Bẩm Điện hạ, lão thần đang cho người ráo riết đi tìm.
- Tìm cái gì mà tìm? Có một con tiện nhân mà không tìm được. Nếu không đem được tin tức gì về đây thì đừng hòng gặp mặt ta.
Hóa ra, từ đầu đến cuối đều là kế hoạch của Vũ Hoàng và Phạm Bằng. Vì không được sự yêu quý của phụ hoàng mà y, nghe theo lời xúi giục của Phạm Bằng, ăn bớt ngân khố trong kho và đem chúng tẩu tán vào hang ổ buôn người kia, nhằm xóa sạch tội trạng. Nhưng vì có một người đã bỏ trốn, cộng thêm việc phía triều đình đang gấp rút kiểm tra khiến y đứng ngồi không yên. Nhờ có lời khẳng định chắc nịch của Phạm Bằng, y mới yên tâm ở lại trong cung, chờ đợi tin tức.
Lúc này, Thanh Ca và Tiểu Thục đang cùng vui đùa quanh phủ. Tiểu Thục rủ nàng chơi