“Năm 1922
Hạc Hiên đứng từ trong thư phòng trông ra ngoài cửa, lặng lẽ nhìn bóng nàng khuất dần sau tán cây. Người của Hoàng hậu đã đến phủ từ bao giờ, chỉ chực chờ nàng rời khỏi Tuệ vương phủ sẽ đưa nàng vào cung ngay. Sợ nàng không có ai bầu bạn, chàng liền cho Xuân Kỳ theo vào cung cho nàng có người sớm tối chuyện trò. Vào lúc chàng quay mặt đi thì kiệu cũng khởi hành, đưa nàng vào tẩm cung của Tam hoàng tử.
Nàng tựa đầu vào thành kiệu, trầm tĩnh ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Đâu đó xa xa là một cặp phu thê trẻ đang tản bộ trên phố, gần hơn một chút là những đứa trẻ ríu rít nô đùa, tranh nhau cái bánh vừa được mẹ cho. Trông họ thật giản dị nhưng cũng thật hạnh phúc. Chẳng giống như nàng đây, sắp được tiến cung, tận hưởng vinh hoa phú quý nhưng lại không hề vui vẻ chút nào.
- Thanh Ca tỷ, à không, nương nương, sao người lại buồn như vậy? - Xuân Kỳ đổi cách xưng hô với nàng.
- Ta không buồn. - Nàng khẽ đáp - Nhưng ta và muội trước sau vẫn như tỷ muội ruột, không cần gọi ta như vậy.
- Không được đâu! - Xuân Kỳ xua tay - Trước khi đi, Điện hạ dặn em từ sau này, người là chủ tử, em phải ở bên hầu hạ, bầu bạn với người. Em không dám trái lệnh Điện hạ đâu.
Thấy Xuân Kỳ thành thật thưa chuyện, nàng cảm động nắm lấy tay cô mà bảo:
- Ta sẽ chiều theo ý em. Nhưng em hãy nhớ ta và em sẽ mãi là tỷ muội tốt, không bao giờ chia xa.
- Em nhớ rồi ạ. - Xuân Kỳ tươi cười đón nhận thành ý của nàng - Mà người biết không, ngày bé, em thích nhất là được ngồi kiệu, được gả cho nhà giàu đấy. Vì như thế, cha mẹ em sẽ không phải lo mượn gạo mỗi tháng, cũng không phải đi làm mướn cho nhà khác nữa.
- Nghe em nói, ta chợt thấy mình ích kỉ. - Nàng khẽ thở dài - Ta thật lòng không muốn gả cho Tam hoàng tử, nhưng khi nghĩ đến Tiểu Thục, ta lại không đành lòng. Ta đã lựa chọn và có lẽ ta cũng không nên u sầu vì điều đó nữa.
Nàng bắt đầu phấn chấn lên hẳn, đôi lông mày cũng dãn ra nhanh chóng. Suy cho cùng, nàng vẫn còn có thể đặt niềm tin vào Tuệ vương và kế hoạch của chàng, để giải thoát nàng khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt này. Vậy nàng còn gì mà phải u sầu đến thế? Điều duy nhất nàng nên lo lắng bây giờ chính là sự an nguy của Tiểu Thục.
*
Tiểu Thục bị người của Vũ Hoàng bắt vào cung đã được hơn ba ngày. Ban đầu, y chỉ định dọa Thanh Ca một trận nhớ đời rồi thôi, không ngờ lại vô tình nghe được sự thật động trời từ chính Tiểu Thục rằng, Thanh Ca không phải mẹ ruột cô bé. Ngay lập tức, y nhốt Tiểu Thục lại, dùng tính mạng ra uy hiếp Thanh Ca, ép nàng phải lấy y. Đạt được mục đích rồi, y khoái chí sa vào tửu lầu với các bằng hữu mà quên rằng mình vẫn đang bắt giữ một đứa trẻ.
Những ngày đầu ở chốn lạ, Tiểu Thục sợ lắm, cứ khóc đòi mẹ. May có Y Lạc hiền hậu tận tình chăm sóc, Tiểu Thục mới có đồ để ăn, có y phục để mặc. Dần dà, Tiểu Thục làm quen được với cô nên cũng cởi mở hơn, cùng cô nô đùa mỗi sáng. Nhìn Y Lạc như vậy, các tì nữ trong cung mới biết hóa ra cô cũng rất yêu trẻ con. Chỉ vì vào cung đã được hai năm mà chưa có lấy nổi một mụn con nào nên Y Lạc thường bị người ta đồn thổi là yêu nữ xui xẻo. Nhưng mấy ai hiểu được nỗi lòng của cô khi bị Vũ Hoàng ghẻ lạnh, tránh né. Bây giờ, Y Lạc chỉ biết tìm niềm vui cùng với đứa trẻ tên Tiểu Thục và sau này là mẹ nó - Thanh Ca, người cũng sắp sửa trở thành tỷ muội trong nhà cùng với cô.
Y Lạc không những không ghen tức với Thanh Ca còn rất thấu hiểu và thông cảm cho tình cảnh của nàng. Ngay khi nàng đặt chân vào tẩm cung, Y Lạc đã dẫn Tiểu Thục ra đón mẹ. Cô bé buông tay Y Lạc, hớn hở chạy ùa vào lòng mẹ:
- Mẹ, Tiểu Thục nhớ mẹ quá, khóc nhiều đến nỗi sưng cả mắt rồi! - Cô bé dụi mắt vào tà áo nàng. Nàng cúi xuống, vuốt ve mái tóc của Tiểu Thục:
- Mẹ đây rồi, mẹ đã về với Tiểu Thục rồi. - Nàng nói rồi quay sang, gật đầu chào Y Lạc - Tỷ hẳn là Y Lạc, chính thất của Tam Hoàng tử.
- Còn muội có lẽ là Thanh Ca, người được Điện hạ đặc biệt ưu ái. - Y Lạc đáp lễ - Muội mới đến, chắc là chưa quen với nơi đây, chi bằng cùng ta đi một vòng quanh khuôn viên, coi như là một chuyến tham quan ngắn?
Nàng có hơi do dự nhưng vì không tiện khước từ nên đã dắt theo cả Tiểu