"Năm 1922
Trước ngày khởi hành, nàng ra chợ một chuyến. Đang đi trên đường, nàng lại bắt gặp Khải Trạch. Dường như hắn cũng chuẩn bị đi đâu đó nên ăn mặc vô cùng tươm tắt, còn ra dáng của một công tử nhà giàu. Gặp nàng, hắn lại đắc ý phe phẩy quạt mà hỏi:
- Muội lại đi đâu mà vội thế này? Đừng nói có ai đuổi theo đấy nhé. - Hắn bỡn cợt.
- May cho huynh, ta vẫn rất an toàn. - Nàng nở nụ cười đầy tự tin - Huynh đi đâu mà trông có vẻ hào hứng đến vậy? Ra mắt cô nương nào sao?
- Đương nhiên là... Không! - Hắn nói - Ta diện bộ y phục này là để cho muội xem thôi.
- Huynh chỉ hay ghẹo ta. - Nàng dẩu môi.
- Đùa muội một chút thôi. - Hắn nói - Ta vừa từ tiệm may về, thấy chủ quán vừa tốt tính lại có tài nghệ, hay là muội ghé qua xem thử.
Trùng hợp là nàng cũng đang có ý định tìm mua vài bộ y phục nên cũng không từ chối lời mời của Khải Trạch. Nàng và hắn vừa đến cửa thì đã bắt gặp Hạc Hiên bước từ tiệm ra. Gặp nàng, chàng có chút ngạc nhiên nhưng vì có Khải Trạch ở đó, chàng chỉ nhanh tay kéo nàng về phía mình, lên tiếng nhắc nhở:
- Hẳn huynh là bằng hữu mà Thanh Ca hay nhắc đến. Không biết, huynh và nương tử của ta đi cùng nhau là có chuyện gì?
Hắn nghe xong mới biết hóa ra nàng đã gả cho Tuệ Vương. Hắn còn lạ gì mặt chàng và cái phủ rộng lớn của chàng ngay giữa kinh đô Hồng Thanh, chỉ là không ngờ nàng sớm đã là hoa có chủ. Vậy ra chỉ có hắn là tự mình đa tình.
- Ồ, hóa ra đây là phu quân của Thanh Ca muội sao? Thất lễ quá. - Hắn giả vờ ngây thơ - Ta với muội ấy chỉ vô tình gặp nhau trên đường. Vì ta muốn giới thiệu tiệm may y phục cho Thanh Ca nên mới dẫn muội ấy tới đây. Không ngờ lại gặp huynh.
- Vậy không phiền đến huynh nữa, ta sẽ đưa nương tử của ta về trước.
Không đợi hắn trả lời, chàng đã kéo tay nàng rời đi. Từ lúc gặp chàng đến giờ, nàng không dám nói nửa lời, phần vì nàng còn chưa biết giải thích thế nào, phần vì nàng chưa từng thấy chàng giận đến vậy, nên cũng chỉ biết ngoan ngoãn đi theo. Bấy giờ nàng mới để ý, trên tay chàng đang cầm cái bọc vải gì đó, xem chừng là thứ được lấy về từ tiệm may. Mãi đến khi cả hai về đến phủ, chàng mới đưa cái bọc vải ấy cho nàng, ý bảo nàng mở ra. Thanh Ca do dự đón lấy, hai tay tháo nút trên bọc. Hóa ra ở trong ấy là ba bộ y phục được đặt riêng cho nàng ở tiệm, toàn là thứ vải lụa quý hiếm mà chỉ có người trong hoàng tộc mới có. Ngoài đường may tinh xảo, dáng dấp vừa vặn, bộ y phục còn mang một màu xanh trong tinh khiết - màu mà nàng thích nhất.
Hóa ra từ lâu chàng đã biết được sở thích này của nàng. Hầu như bộ y phục nào của Thanh Ca cũng đều có màu xanh, kể cả những bộ nàng mua cho Tiểu Thục cũng vậy. Màu xanh ấy rất hợp với tính cách nàng, nhẹ nhàng, mềm mại nhưng khi cần cũng có thể mạnh mẽ, quyết đoán. Vì thế nên trước lúc đi xa, chàng đã đặt riêng cho nàng một vài bộ y phục, tự mình đến lấy để tạo bất ngờ cho nàng. Nào ngờ, nàng lại đi với một nam nhân khác, vui vẻ cười đùa, chàng không khó chịu không được.
- Nàng có gì để nói với ta không? - Chàng bất ngờ lên tiếng, xé tan bầu không gian tĩnh lặng giữa hai người.
- Ta... Ta chỉ là... Vô tình gặp được Khải Trạch trên đường, tiện nên ghé qua tiệm may xem thử vài bộ đồ chứ không hề có ý gì. Cơ mà... ba bộ y phục này là Điện hạ tặng cho ta sao? - Nàng ngập ngừng.
- Nếu nàng không thích, có thể trả lại. - Giận chưa nguôi, chàng định một mực trở về thư phòng nếu như không có tiếng gọi của nàng kéo lại:
- Thích,... ta thích! Đều là lụa quý, đường nét mềm mại, tinh xảo. Hơn nữa còn là màu ta thích nhất. Ta không ngờ, Điện hạ cũng biết ta thích màu xanh...
- Nàng thích là tốt. - Chàng tươi cười trở lại. Trong nháy mắt, nàng không còn thấy sự giận dữ hiện hữu trên khuôn mặt chàng nữa. Xem ra chàng cũng không phải là người nhớ lâu thù dai - Sau này không có ta, đừng nên gần gũi với nam nhân khác.
Dặn dò xong, chàng bình thản bước về thư phòng, để nàng ở lại thoải mái thử đồ. Chủ tiệm may này quả thật cũng rất khéo tay, may bộ nào bộ nấy đều vừa vặn. Trước giờ, y phục của nàng chỉ toàn đồ cũ, không rách cũng mục. Lần này được mặc đồ mới, nàng vui hơn hẳn. Giống như ngày bé, được mẹ mua đồ mới, nàng cũng háo hức như vậy.
Nàng lại bất giác nhớ mẹ. Từ ngày không có mẹ che chở, nàng chẳng mấy khi được hạnh phúc thế này. Suốt ngày phiêu bạt dân gian, sáng kiếm ăn, tối đến chui vào tấm bạt nào đó ngủ tạm. Ngày ấy, nàng cũng chỉ mới mười ba tuổi, chưa trải sự đời. Thế nên nàng mới chọn làm tì nữ cho Phạm phủ, vì nghĩ chỉ cần có nơi để ngủ, đồ để