"Năm 1922
Hạc Hiên vừa bước xuống đại sảnh cũng là lúc tên đầu bếp kia bắt đầu lộ diện. Hắn tay ôm bọc vải, lén lút vào tửu lầu từ đường cửa sau. Đức Khải đang ăn uống no say, thấy ám hiệu của chàng cũng phải đứng dậy, theo dấu tên đầu bếp. Kẻ chột mắt này vừa nhìn đã biết tinh quái, ranh ma. Vào đến bếp, hắn đã đánh hơi được mùi nguy hiểm, chẳng nói chẳng rằng mà chuồn thẳng. Khải Trạch và đám thích khách thấy vậy liền đuổi theo, không ngờ lại bị Đức Khải chặn lại. Khải Trạch nhắm thấy tình hình không ổn, liền giao cho lũ tay sai ở lại đối đầu với Đức Khải, còn mình thì đuổi theo tay đầu bếp. Hắn dùng khinh công bay lên mái nhà, chẳng mấy chốc đã theo kịp kẻ ranh ma kia, lập tức nhảy xuống chặn đầu hắn. Tên đầu bếp hoảng hồn lùi về sau, định bụng chạy theo hướng ngược lại. Nào ngờ Hạc Hiên cũng đã đuổi đến, không cho hắn cơ hội thoát thân.
- Hai vị công tử, xin hãy tha mạng! - Hắn biết mình yếu thế liền quỳ xuống, van lạy cả chàng và Khải Trạch.
- Hắn là người của ta! - Khải Trạch chĩa mũi kiếm về phía chàng, lớn tiếng hăm dọa. Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, hắn dùng kiếm thay vì quạt để chiến đấu. Hắn muốn giữ cho riêng mình một hình tượng đại hiệp lãng tử, luôn ung dung, thong thả, dù gặp hiểm nguy vẫn cứ hiên ngang phẩy quạt, chẳng hề lùi bước trước kẻ thù. Nhưng lần này, hắn phá lệ, trước là để bắt được tên đầu bếp kia giao cho chủ tử, sau là để giao chiến một trận sống còn với Hạc Hiên.
- Người của ai vẫn còn chưa rõ, sao Khải Trạch huynh lại dễ dàng khẳng định như thế?Chàng chẳng hề nao núng mà giương kiếm lên, đồng nghĩa với việc chấp nhận lời thách đấu của Khải Trạch.
- Ngươi hòa ly với Thanh Ca rồi, còn tham lam muốn chiếm giữ muội ấy. Nếu không phải ta đến kịp lúc thì chẳng biết ngươi đã làm ra những chuyện bại hoại gì nữa.
Hắn đắc ý nói, cái mặt cứ vênh lên như thể bản thân đang thắng thế dù cho chưa đầy một canh giờ trước, hắn còn đang tức lồng tức lộn vì chứng kiến cảnh chàng thân mật với Thanh Ca. "Nhưng mà thế thì có sao chứ?", hắn tự nhủ, "Miễn là muội ấy vẫn an toàn, thế là đủ".
- Khải Trạch à, ngươi cũng thật kì lạ. - Chàng lắc đầu cười khẩy, dường như đã mất đi toàn bộ sự tôn trọng tối thiểu dành cho hắn - Là ngươi để nàng giả làm kĩ nữ, trà trộn vào trong tửu lầu. Nếu người nàng gặp hôm nay không phải là ta mà là một kẻ trăng hoa khác, thì làm sao ngươi còn đủ bình tĩnh để đứng đây chất vấn ta?
Hai vị nam nhân giương mắt nhìn nhau, mặt ai nấy đều đanh lại, chỉ chực xông vào tấn công đối phương. Tay đầu bếp kia thấy thế thì mừng lắm, từng bước từng bước chuồn khỏi, trong đầu thầm nghĩ: "Ta vốn chẳng phải là mục đích tranh giành của hai kẻ kia, chi bằng cứ lượn đi cho lành. Ở lại không chết cũng què".
Đúng như những gì hắn suy nghĩ, tuy lấy lý do là đuổi theo hắn, nhưng cả hai vị nam nhân kia đều không phải vì hắn mà quyết đấu một trận sống còn. Tay đầu bếp không hẳn là bao đồng, nhưng hắn vẫn biết rõ, cô nương tên Thanh Ca kia mới chính là nguyên do khiến hai người đối đầu căng thẳng như vậy.
"Chẳng liên quan đến ta", hắn nhún vai, "Cơ mà ta vẫn nghĩ tên áo trắng kia sẽ thắng". Tên áo trắng mà tay đầu bếp nhắc đến chính là Hạc Hiên. Còn Khải Trạch, trong bộ y phục màu đen tuyền, dường như không có được niềm tin từ hắn.
- Đừng nhiều lời! - Khải Trạch tuyên bố, xuyên kiếm về phía trước, mở màn cho trận giao đấu đầy căng thẳng. Hạc Hiên kịp thời né sang một bên, đồng thời đưa tay, đánh chệch hướng kiếm của Khải Trạch. Hắn theo đà lao về phía trước nhưng nhanh chóng lấy lại được thăng bằng, đỡ được một đòn chí mạng của chàng.
Dù đây là lần đầu tiên cả hai giao tranh nhưng Khải Trạch biết, hắn đang thắng thế. Tuệ Vương dẫu có khỏe mạnh đến mấy thì ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng bởi kịch độc trong huyết quản. Hơn nữa, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng vết thương mà Thanh Ca gây ra để khống chế Tuệ Vương. Chỉ bằng hai yếu tố ấy thôi cũng đã đủ để hắn dễ