Năm 2022
Cô gái đóng đô ở văn phòng thám tử từ sáng đến tối, mãi chẳng chịu về. Chí Dũng ra sức năn nỉ, cầu xin, mà vẫn không làm lay chuyển được quyết tâm của cô. Cô tuyên bố:
- Anh không giúp em điều tra, em ở đây cho anh mất khách.
- Thôi, tôi xin em đấy. - Hắn dập đầu quỳ lạy - Về đi cho tôi nhờ. Có thấy khách của tôi từ sáng đến giờ cứ trốn em như trốn tà chưa?
- Tại anh đó chứ. - Cô nhún vai, hờ hững đáp lại.
Hắn tức giận chửi thề, lấy chân đá mấy phát vào cái bàn cạnh đó nhưng chỉ dám đá nhẹ vì sợ bị cô kí đầu. Một lúc sau, hắn thở dài đáp lại:
- Thôi được rồi. Em muốn điều tra gì, cứ nói ra hết đi.
- Em muốn ba điều. Thứ nhất là về Tuệ Vương triều Yên và về Mạc Thanh Ca. Thứ hai là thông tin vụ đấu giá đồ cổ tiếp theo của Thắng "sẹo". Và thứ ba là về những kẻ đang theo dõi em. Chỉ vậy thôi.
Hắn nghe xong chỉ muốn nằm lăn ra đất khóc lóc ăn vạ cho xong chuyện. Cả ba điều cô gái muốn điều tra, hắn đều làm không được. Anh đã dặn hắn không được để cô nhúng tay vào những chuyện rắc rối như thế này. Hắn mà không nghe lời, anh chắc chắn sẽ tẩn cho hắn một trận nhớ đời. "Trời ơi, thế có chết mình không?", hắn tự kêu than, "Một là mất khách, hai là bị đánh. Chọn đi Chí Dũng ơi, đừng hèn nhát như thế. Mất khách thì khổ thật đấy, nhưng anh đánh còn đau hơn. Xin lỗi em, tôi không muốn bị ăn đập". Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, hắn quyết định sẽ giúp cô gái nửa vời. Hắn bảo cô:
- Thôi được, tôi sẽ giúp em điều tra về Tuệ Vương và Mạc Thanh Ca trước. Hai chuyện kia sẽ tính sau, được chưa?
- Được thôi. - Cô nháy mắt - Chỉ có anh là hiểu em.
Hắn lắc đầu trước lời nịnh nọt này của cô, nặng nhọc xách máy tính gõ gõ, bấm bấm. Sau nửa tiếng, cuối cùng hắn cũng đã xuất ra bản điều tra chi tiết về hai nhân vật lịch sử này. Nhận được tập tài liệu trong tay, cô gái mừng rỡ, hết lời cảm ơn hắn. Chí Dũng lờ đờ nhìn cô, hết tặc lưỡi rồi lại đảo mắt, trông chán đời vô cùng.
- Giờ về được chưa? - Hắn nhắc lại.
- Rồi, rồi. - Cô gái tủm tỉm cười - Không cản trở công việc của anh nữa. Em về đây. À, ngày mai giúp em điều tra luôn vụ đấu giá đồ cổ nhé anh Dũng. Đừng để em đến đây thêm một lần nữa. - Cô đưa ngón cái quệt ngang trước cổ, tựa như một lời cảnh báo hết sức thanh lịch dành cho Chí Dũng. Hắn nuốt nước bọt, khiếp sợ nhìn bóng cô khuất dần sau cánh cửa.
Hắn ngồi lại vào bàn, điên cuồng nhắn tin giải thích cho anh. Hắn làm cho anh một tin dài như bài sớ, mở đầu là ba câu xin lỗi cho linh thiêng rồi mới vào đề:
"Xin lỗi anh, xin lỗi anh, xin lỗi anh. Là em sai rồi, em đã lỡ cho cô ấy mọi thông tin về Tuệ Vương và Mạc Thanh Ca. Xin anh nương tay, đừng đánh kẻo em đau. Em hứa sẽ chuộc lại lỗi lầm. Cùng lắm, em sẽ chuyển văn phòng, đổi số điện thoại, không để cô ấy bắt nạt em nữa. Anh ơi, trả lời tin nhắn em đi, người đừng lặng im đến thế, vì lặng im sẽ gϊếŧ chết con tim của em".
Hắn phải nhắn đến gần chục lần, người phía đầu dây bên kia mới chịu trả lời, nhưng cũng chỉ nhắn độc một chữ ừ, không hề có ý định trả lời dài dòng. Hắn nhận được, lòng vui như đến Tết, nhảy tưng tưng khắp văn phòng. Có lời đảm bảo của anh, hắn cũng không sợ bị đánh nữa. Coi như xuân này hắn vẫn còn có thể về chơi với cha mẹ.
Trong khi đó, cô gái vừa hí hửng ra về thì lại gặp phải đoạn đường đang trong quá trình sửa chữa, đành phải quẹo sang con hẻm cạnh đó để về nhà. Đi mãi mà chẳng thấy đường ra, cô gái mới biết mình vừa bị lạc, trong tay lại không có thiết bị để liên lạc, đành ngậm ngùi đi thẳng về phía trước, mong có thể tìm thấy lối về.
Cô nhanh chóng thoát khỏi con hẻm, vô tình đặt chân đến góc phố cũ ít người qua lại. Ở đây vốn là khu tập thể ngân hàng bị bỏ hoang chưa được đưa vào quy hoạch, lại thêm nhiều