Rất nhanh Lạc Nam trở về lều vải, chúng nữ bên trong cũng cảm ứng được khi tức của hắn, rất nhanh tiến ra, các nàng tuy không nói gì nhưng khuôn mặt hiển hiện một tia mất mát, Thủy Mị Nhi còn ủy khuất chu chu miệng.
Lạc Nam biết suy nghĩ của các nàng, từ đầu hắn cùng các nàng cùng tiến lùi, hiện tại hắn lại một mình rời đi chiến đấu không để ý đến các nàng, nếu một người trong các nàng làm thế với hắn, Lạc Nam cũng sẽ khó chịu, cảm giác bản thân không được đối phương xem trọng.
Mặc dù thực lực các nàng không bằng hắn nhưng hiện tại kết thành đội ngũ, các nàng vẫn muốn kề vai chiến đấu mà không để Lạc Nam đơn độc. Hắn hướng các nàng mang vẻ ái náy giải thích: “lần này là ta không đúng, bất quá tình hình lúc đó quá nguy cấp, các nàng xem, nó là thành quả của lần này” Lạc Nam đưa tay vuốt ve cái bờm dài tiêu sái của Thiên.
Chúng nữ từ đầu chỉ tập trung vào Lạc Nam, mặc dù nhìn thấy Thiên nhưng chỉ phớt lờ, hiện tại nghe Lạc Nam nói mới chuyển sang tập trung vào nó. Rất nhanh các nàng bừng tỉnh, thảo nào Lạc Nam gấp rút rời đi, hiển nhiên là tốc độ của gia hỏa trước mắt quá nhanh. Nếu chậm một chút sẽ bỏ lỡ.
Các nàng biết bản thân hiểu lầm hắn, trong lòng nhất thời mềm nhũn. Bất quá nét kinh ngạc vẫn hiện lên trên mặt:
“Thiên Mã thuộc loại độc hành không sống theo bầy đàn nên số lượng rất ít, tốc độ lại nổi tiếng hầu như không thua kém phi hành hệ chiến thú, không ngờ nơi đây lại tồn tại”
“Đúng vậy, các nàng muốn lượn thử một vòng cùng nó không?” Lạc Nam cười cười hỏi.
Lúc này các nàng mới hướng Thiên chào hỏi, tên này cũng hí lên đáp lại, bất quá thái độ hơi lãnh đạm, dù sao thì nó thuộc loại chiến thú độc hành, không phải bản tính kiêu ngạo, chẳng qua là không biết cách thể hiện hữu nghị mà thôi.
“Thiên, có thể đưa các nàng dạo quanh một vòng không?” Lạc Nam hướng Thiên hỏi, nếu Thiên không muốn hắn cũng không làm chuyện ép buộc chiến thú của mình.
Bất quá, Thiên không ngại, nó nhận ra tam nữ trước mắt có tình cảm thân thiết với chủ nhân của mình, gật gù đáp ứng.
Tam nữ thấy Thiên đáp ứng cũng khá chờ mong, dù sao thì chiến thú phi hành các nàng từng được mẫu thân cho cưỡi, tuy nhiên chủng loại Thiên Mã các nàng chưa từng tiếp xúc, chỉ dựa vào kiến thức sách vở nhận biết mà thôi.
Thế là rất nhanh tam nữ đều nhảy lên người Thiên Mã, tấm lưng Thiên rất dài, ba nàng lại thon thả nên khá rộng rãi, Thiên cất tiếng hý vang, phong nguyên tố lưu động, rất nhanh đã ngự không hòa mình cùng bầu trời xanh thẫm.
Lạc Lạc Lạc, tiếng cười như chuông bạc của chúng nữ trên không truyền đến, Lạc Nam cười cười, bắt đầu thu thập lều vải.
Gần nữa canh giờ sau, Thiên Mã trở lại, tam nữ một mặt tiếu dung từ người nó nhảy xuống. Lạc Nam vỗ về Thiên, lấy thú hạch đút cho nó ăn, lúc này thu về chiến giới.
Mà lúc này, Hỏa Chúc Diễm hướng về Lạc Nam hưng phấn nói rằng: “chúng ta từ trên cao phát hiện cách nơi này khoảng ba trăm dặm nhìn thấy vài tòa núi lửa khá lớn, nơi đó đã thuộc phạm vi hạch tâm bí cảnh, là thiên đường của vô số Hỏa hệ chiến thú”
Lạc Nam hiểu ý của nàng, hướng tam nữ gật đầu: “vậy nơi đó sẽ là mục tiêu kế tiếp của chúng ta, tuy nhiên gặp nguy hiểm phải lập tức trở lui”
Đám người không có dị nghị, Hỏa Chúc Diễm một mặt chờ mong, Thủy Nguyệt Cầm và Lạc Nam chưa tiến vào trọng điểm của hạch tâm đã lần lượt thu được chiến sủng quý giá, nàng cũng không muốn thua kém bọn họ.
Đoàn người vẫn tiếp tục lữ hành, Lạc Nam không dùng Thiên mang theo các nàng phi hành vì ngại hấp dẫn lực chú ý của vài gia hỏa lợi hại, lúc nãy các nàng bay lượn cũng tránh né phạm vi hạch tâm, có trời mới biết một gia hỏa cường đại nào đó đột ngột bắn công kích về phía họ hay không.
…Vài canh giờ qua đi, Lạc Nam và tam nữ cũng tiếp cận mục tiêu, trên đường cũng hai lần lọt vào lãnh thổ chiến thú khác, bị chúng quần công, tuy nhiên đã quen với việc vừa đánh vừa phòng mà nhóm người cũng thành công thoát khốn, Thủy Mị Nhi sau những trận chiến đã trưởng thành không ít, kinh nghiệm chiến đấu gia tăng đáng kể, Thủy Tinh Linh của nàng cũng thăng cấp Chiến Sĩ viên mãn, rất nhanh có thể vào Chiến Tướng.
Lúc này trong tầm mắt mọi người cũng xuất hiện thân ảnh vài ngọn núi lửa lớn nhỏ khác nhau, nhiệt độ nơi này bắt đầu nóng lên đáng kể, các hồ nước xung quanh bị tác độc bởi nham thạch trong lòng đất, cũng trở thành hồ nước nóng, hầu như không có thủy hệ chiến thú sinh sống.
Bất chợt, Hỏa Chúc Diễm kêu gọi mọi người dừng chân, thấy vẻ mặt Lạc Nam và hai nữ nghi hoặc, Hỏa Chúc Diễm lên tiếng giải thích: “chiến sủng của ta cảm ứng được gần đây có Hỏa hệ linh dược, có lợi ít rất lớn đối với nó”
Lạc Nam
cùng nhị nữ gật đầu, nơi đây có địa mạch núi lửa, linh dược hỏa hệ xuất hiện không phải chuyện lạ, thật ra Lạc Nam có ý định đợi tìm được chiến sủng thích hợp cho cả nhóm, nếu còn thời gian hắn sẽ cùng Thiên đảo quanh các hồ lớn tìm kiếm linh dược, dù sao thì Thủy Hệ linh dược thường sinh trưởng bên trong hoặc trên bề mặt hồ nước. Gía trị linh dược nhiều loại không thấp, Lạc Nam mặc dù nhiều tiền nhưng không trở ngại hắn muốn kiếm thêm.
Hỏa Chúc Diễm thả ra Xích Diễm Yêu Xà, chỉ thấy nó hướng mọi người lè lưỡi ra hiệu, sau đó hết sức cẩn thận bò đi, đám người cũng thu liễm khí tức theo sau nó, rất nhanh bọn hắn đến gần chân của một ngọn núi lửa cao khoảng trăm trượng, tuy nhiên chỉ được xem như trung bình, tại đây vài tòa còn cao gấp nhiều lần nó.
Đám người Lạc Nam núp sau một tảng đá lớn, nhìn vào một hang động trên vách núi, hiển nhiên mùi linh dược từ hang động phát ra.
Thủy Nguyệt Cầm nhìn vào hang động, hé mở môi thơm nhàn nhạt mở miệng: “Xem ra bên trong có chiến thú canh giữ linh dược, chỉ là không biết cảnh giới thế nào, có thể sinh sống tại đây, ít nhất cũng đạt chiến tướng hậu kỳ”
Dù không khí nơi này nóng bức, nhưng Lạc Nam ở cạnh nàng vẫn cảm thấy khí tức xung quanh nàng phi thường mát mẻ dể chịu,hắn im lặng nhít lại gần nàng một tí, một mặt hưởng thụ. Tam nữ nhận ra hành động mờ ám của hắn, xì một tiếng, Thủy Nguyệt Cầm má ngọc thoáng ửng hồng.
Hỏa Chúc Diễm khóe môi nhếch lên, cảm thấy rất thú vị, bất quá hiện tại không thích hợp trêu đùa, nàng hạ lệnh Xích Diễm Yêu Xà thám thính tình hình.
Xích Diễm Yêu Xà nhận lệnh, chỉ thấy thân thể đỏ thẫm của nó bỗng chốc thay đổi thành màu nâu đỏ, trở nên không mấy khác biệt với màu đất nơi này, thu liễm khí tức toàn thân, không nhanh không chậm bò đến gần cửa hang.
“Ngụy trang, kỹ năng sinh tồn của chiến thú.”
Đám người đều biết kỹ năng này nên không có gì kinh ngạc, yên lặng chờ nó quay lại, khoảng vài chục hô hấp sau, Diễm Xà quay về bên cạnh Hỏa Chúc Diễm, truyền đạt thông tin.
“Nó nói tên trong kia cường đại hơn nó, khí tức không kém Lôi Hầu của Tiểu Lạc” Hỏa Chúc Diễm một mặt hơi buồn nói, hiển nhiên không ngờ gia hỏa kia khó chơi như vậy. Diễm Xà từng đối đầu với Lôi Hầu trên thương thuyền Thủy Gia, nên nó dùng Lôi Hầu làm ước lượng với kẻ bên trong kia, nàng cũng phi thường rõ Lôi Hầu cường đại, nên có ý định bỏ qua linh dược.
Lạc Nam ngăn cản, nhìn vẻ mặt hơi tiếc nuối của nàng, nói rằng: “đã tìm đến rồi không có lý gì từ bỏ, chúng ta chiến một trận với nó là được, nơi đây xung quanh trống trãi, hẳn là địa bàn của nó rồi, không lo bị kẻ khác chú ý.”
“Nhưng mà…” Hỏa Chúc Diễm còn do dự, dù sao thì tên kia có thể sánh ngang Lôi Hầu, muốn cướp đoạt đồ của nó nhất định phải khổ chiến.
Lạc Nam bỗng nhiên khóe miệng cong lên xấu xa, thần bí hướng các nàng nói rằng: “ta cũng không nói sẽ đơn đả độc đấu cùng gia hỏa bên trong kia, cả đám người chúng ta chấp một mình nó, khà khà”
Tam nữ nhìn vẻ mặt xấu xa của hắn, rất muốn một tát vổ chết tên này, thật không biết xấu hổ, rõ ràng định quần ẩu cướp đồ của người khác, còn bày ra bộ dạng như bị chiếm tiện nghi.
“Không nghĩ đến ngươi lại có một mặt xấu xa như vậy, là ta nhìn lầm rồi.” Thủy Mị Nhi bày ra bộ dáng mới nhận thức Lạc Nam. Hai nữ gật đầu tán thành.
“Thế có làm hay không?” Lạc Nam mặt tối sàm lại.
“Làm” Ba nàng cười khúc khích đồng thanh đáp ứng.
Lạc Nam bó tay rồi, tưởng các nàng tốt lành hơn hắn bao nhiêu, ngay cả ôn nhu trang nhã Thủy Nguyệt Cầm cũng có một mặt tinh nghịch như vậy.