Vô Lượng Sơn Mạch.
Cách Thủy Hòa Thành về phía Nam hơn hai trăm dặm là một sơn mạch mênh mông rộng lớn vô hạn, xen lẫn núi non trùng điệp, nơi đây có nhiều loại chiến thú đa dạng sống riêng lẽ hoặc kết thành tộc quần, thỉnh thoảng người ta còn vô tình tìm thấy một số loại linh dược có giá trị không thấp.
Không giống với cấm địa như Ám Lôi Sơn Mạch, Vô Lượng Sơn Mạch có địa thế không quá hiểm trở, khí hậu ôn hòa, vì thế mà nhiều thế lực phụ cận cùng các quân đoàn săn thú xem Vô Lượng Sơn là nguồn tài nguyên có thể khai thác vô hạn cho sự phát triển của họ.
“Chúng ta đã cách Thủy Hỏa thành ba trăm dặm, nơi đây hẳn là phạm vi Vô Lượng Sơn Mạch đi”
Lạc Nam nhìn đồng cỏ xanh bát ngát như một tấm thảm khổng lồ trước mặt, hướng về tam nữ nói rằng.
Tam nữ mặt đẹp mang theo một tia mất mát, quay đầu nhìn về hướng nhà mình, bất quá rất nhanh chuyển thành kiên định. Các nàng muốn cường đại, phải chấp nhận đánh đổi, rời xa gia tộc sinh sống nhiều năm là điều đầu tiên.
Lạc Nam và tam nữ đã khởi hành rèn luyện được một ngày, vì không muốn quá phô trương mà nhóm bốn người quyết định thuê Hãn Huyết Bảo Mã của Vạn Bảo Các làm tọa kỵ, Hãn Huyết Bảo Mã là loại chiến sủng phổ biến chuyên được dùng làm phương tiện di chuyển. Tốc độ của loài bảo mã này rất nhanh trái ngược với khả năng chiến đấu yếu kém của chúng, sau khi dừng chân có thể trực tiếp cho chúng vào Thú Trạc, phi thường thuận tiện, là một lựa chọn không tồi đối với các Ngự Chiến sư không có tọa kỵ thích hợp, phí dụng cũng hợp lý, đa phần các ngự chiến sư đều đủ sức chi trả.
Lạc Nam và tam nữ quyết định thuê hai thớt bảo mã, Thủy gia tỷ muội cưỡi một thớt, Lạc Nam cùng Hỏa Chúc Diễm một thớt. Lúc này, chỉ thấy Hỏa Chúc Diễm hai tay nhỏ ôm eo Lạc Nam, tựa đầu vào ngực hắn, mặt đẹp trêu chọc nhìn hai nữ, khóe môi quyến rũ cười cười.
“Hừ, giữa thanh thiên bạch nhật, có biết xấu hổ hay không?” Thủy Mị Nhi cay mắt, hừ hừ khó chịu nói
“Khanh khách, Mị Nhi muội muội có cần tỷ nhường chỗ hay không? nơi này rất ấm áp nha”Hỏa Chúc Diễm hấp háy mắt, môi thơm quyến rũ nói.
“Ai mà thèm” Mị Nhi trợn tròn mắt, hai má phụng phịu.
VỤT.
Chợt một âm thanh xé gió nhắm thẳng vào đầu Lạc Nam, hắn sắc mặt bình tĩnh, tử hỏa bất chợt hừng hực thiêu đốt, thân ảnh Kê Tử vừa xuất hiện đã gáy lên vang dội, một nắm tay bao phủ tử hỏa đấm ra, quả phong cầu đang công kích Lạc Nam lập tức tan biến trước nhiệt độ kinh khủng của tử hỏa.
“Kể Tử, dẫm hắn xuống” Lạc Nam lạnh lùng hạ lệnh.
Kê Tử nhận lệnh, chân đạp Thông Thiên Bộ biến mất trước tằm mắt mọi người, rất nhanh một âm thanh nặng nề rơi xuống, ba thân ảnh hơi chật vật xuất hiện dưới mặt đất cách Lạc Nam không xa.
Chỉ thấy lúc này, bàn chân bao phủ tử hỏa của Kê Tử đạp lên một con Ưng khá lớn đang nằm trên mặt đất, nó kêu gào thống khổ, cố gắng giãy dụa, phần lưng bị tử hỏa thiêu đốt, đã có mùi cháy khét tỏa ra xung quanh. Mà bên cạnh nó là hai nhân loại một già, một trẻ đang oán độc cùng kiêng kỵ nhìn chằm chằm Lạc Nam.
“Là ngươi? Ngạo Đường? ngươi muốn chết sao?” Hỏa Chúc Diễm nhận ra thân phận của thanh niên kia, chính là Ngạo Đường cháu của thê tử Hỏa gia tam trưởng lão.
Nàng lập tức hét lớn, kẻ này lại dám tập kích Lạc Nam, nàng tức giận thật rồi.
“Ngươi biết ngươi đang làm gì sao? Thằng trẻ trâu này?” Lạc Nam cũng hơi nhíu mày.
“Hừ, thằng nhãi, có vài phần bổn sự, Đại trưởng lão, nhờ vào ngài vậy” Ngạo Đường không để ý Hỏa Chúc Diễm chửi mắng, quay người hướng về lão già bên cạnh cung kính nói.
“Ba vị tiểu thư, đây là ân oán cá nhân giữa thiếu gia nhà ta và người này, hy vọng các ngươi nể mặt lão hủ tránh sang bên cạnh” Lão giả ra vẻ khách khí nói với tam nữ, giọng điệu lại ẩn ý uy hiếp.
Hắn là Ngự Vương hậu kỳ cường giả, tại Ngạo gia địa vị gần sánh ngang gia chủ, hắn chỉ cần giết Lạc Nam, về phần ba nữ nhân không đụng đến là được, hắn cũng không tin hai nhà có thể vì một Lạc Nam báo thù, dù sao tại Hỏa gia còn có tam trưởng lão chống đỡ.
Lạc Nam nhìn lão già trước mắt, cũng lười nói nhảm cùng hắn: ‘Kê Tử dùng Liệt Diễm Quyền giết chết nó”. Lạc Nam vừa dứt lời, Kê Tử một đấm xuống, đầu con Ưng dưỡi chân vỡ nát.
Lão già hơi nhíu mày,
cười lạnh: “Hừ, nó chỉ là công cụ di chuyển của ta thôi, chết thì chết”. Dứt lời, hai thân ảnh được triệu hồi bên cạnh hắn.
Đó là một cây đại thụ lớn, cành lá đen nhánh, gương mặt dữ tợn trên thân cây đang gầm thét. Thân ảnh khác là một con Báo hình thể săn chắc, toàn thân được nham thạch bao phủ, vừa ra trận đã hướng Kê Tử rống lên.
“Ma Đằng thụ - Thực vật hệ, ám hệ - Chiến Vương hậu kỳ”
“Nham Thạch Báo – Nham hệ, thạch hệ - Chiến Vương hậu kỳ”
Lạc Nam hướng chúng nữ cười nói: “Có đối tượng bồi luyện, các nàng chọn một tên”
Ngạo Đường nghe thế, nghĩ Lạc Nam nhờ vả chúng nữ, xem thường nói: “Chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân”
Tam nữ lười để ý đến hắn, bắt đầu triệu hoán chiến sủng, thân ảnh Xí Nga Vương, Hỏa Tông giác thú, Thủy Dực Điểu đồng thời xuất hiện, rất nhanh cả ba bao vây Ma Đằng thụ.
Xí Nga và Hỏa Tông cũng như Kê Tử, thực lực của chúng đã tiếp cận Chiến Vương hậu kỳ, hiện tại đang cần chiến đấu, Thủy Dực Điểu Chiến Tướng Viên mãn, miễn cưỡng đủ tư cách tham dự chiến đấu.
Lão già thấy hai chiến sủng Chiến Vương tiếp cận hậu kỳ của nhị nữ lập tức sắc mặt hơi khó coi, quay sang Ngạo Đường truyền âm:
“Ngươi không phải nói thực lực các nàng không hơn ngươi bao nhiêu sao?”. Trên người tam nữ đều có bảo vật che giấu khí tức, nên từ đầu hắn không hề nhìn ra sâu cạn của các nàng, chỉ cho rằng Ngự tướng cấp bậc.
Ngạo Đường cũng cả kinh há hốc mồm rồi, nữa năm trước thực lực nhị nữ rõ ràng không chênh lệch cùng hắn là bao, hiện tại đều trở thành Ngự Vương cảnh, tốc độ này cũng quá nhanh đi.
Lạc Nam không rãnh để ý bọn hắn, đã muốn giết hắn thì giết ngược là được, ý niệm vừa động, thân ảnh Lôi Hầu Chiến Tướng hậu kỳ xuất hiện, rất nhanh cùng Kê Tử bao vây Nham Thạch Báo. Như đã nói, Lạc Nam sẽ không bao giờ khinh địch, hắn sẽ không đơn đả độc đấu cùng đối phương.
“Lồi Hầu cấp Chiến Vương? Ta hoa mắt sao? Kẻ này rốt cuộc có thân phận gì”
Lão già lúc này sắp phát điên rồi, người này rõ ràng tuổi tác rất nhỏ, chiến sủng sở hữu lại khủng bố như vậy, từ đó suy ra kẻ trước mắt ít nhất là Ngự Vương sơ kỳ cảnh giới, trẻ tuổi như vậy đã là Ngự Vương cấp bậc, thế lực sau lưng hắn còn khủng bố đến mức nào chứ? Lão già đã bắt đầu sinh thoái ý, trong lầm mắng Ngạo Đường ngu xuẩn vạn lần, đá nhầm thiết bảng rồi.
“Sao có thể như vậy? người này sao có thể cường đại như vậy?” Ngạo Đường mặt tái nhợt sợ hãi lẩm bẩm nói, hắn cũng biết lần này đá trúng thiết bảng rồi, bất quá hắn sẽ không ngu xuẩn chờ chết, lập tức triệu hoán chiến sủng mạnh nhất của hắn “Địa Lan Hổ - Chiến tướng hậu kỳ cấp bậc”
“Lôi sử dụng Lôi Ảnh Bộ kết hợp Chiến Lôi thương pháp cuốn lấy nó, Kê Tử dùng Liệt Diễm Quyền chờ thời cơ đột kích bất ngờ, đánh nhanh giết nhanh” Không cho lão già quá nhiều cơ hội suy nghĩ, Lạc Nam lập tức hạ lệnh.
Hai chiến sủng đồng thời gầm lên, một công kích chính diện, một nhìn chằm chằm chờ thời cơ đánh lén, khiến lão già biệt khuất vô cùng, không dám lơ là nữa điểm.
Phía bên kia, hai nữ cũng chỉ huy hai chủ sủng vây công Ma Đằng thụ, các chiến kỹ hỏa hệ cùng băng hệ liên tiếp được kết hợp thi triển, Ma Đằng Thụ liên tục bại lui, trên người vô số vết thương khiến nó gầm lên đau đớn.
Mà Thủy Mị Nhi vừa lúc tìm được đối tượng chiến đấu là Địa Lan Hổ của Ngạo Đường, nàng lập tức hưng phấn ra lệnh công kích.
"Thủy Dực Điểu, dùng Thủy Phong Đạn bắn chết nó"