Thiên Thú đại lục, Ám Lôi sơn mạch.
Khó có thể tin, với một trong Lục đại cấm địa như Ám Lôi sơn mạch, nơi khiến vô số cường giả biến sắc khi nhắc đến, lúc này tại nơi nguy hiểm đó, lại có một thiếu niên đang di chuyển với tốc độ nhanh nhẹn như một con báo, tuy nhiên nếu chú ý sẽ thấy mỗi bước di chuyển của hắn đều hết sức cẩn thận theo một lộ tuyến nhất định, hô hấp trầm ổn, tay cầm tấm da thú phía trên phát họa một bản đồ có lộ tuyến, lức này thiếu niên đang di chuyển theo chỉ dẫn trên bản đồ.
Thiếu niên thân cao hơn met bảy một chút, làn da rắn rõi khỏe mạnh, gương mặt kiên nghị pha chút non nớt, các đường nét góc cạnh rõ ràng, sống mũi thẳng tấp, đôi mắt phấn khởi hữu thần đầy nhiệt huyết, trên cổ thiếu niên đeo một ngọc bội có điêu khắc một chữ “Long” phát ra ánh sàng nhàn nhạt nhằm che đậy khí tức hồn lực của hắn.
Thiếu niên này là Lạc Nam hiện tại đã 15 tuổi, sau nhiều năm chuyên chú khổ luyện bên cạnh phụ mẫu, tu vi cũng đề thăng đến Ngự Tướng viên mãn cấp bậc, 15 tuổi Ngự Tướng viên mãn, đây là thành tích khiến đa số thiên tài trên đại lục ảm đạm thất sắc, đương nhiên hiện tại Lạc Nam vẫn chưa biết sự ưu tú của bản thân, phụ mẫu hắn không nói ra tránh bản thân hắn kiêu ngạo.
Đạt đến Ngự Tướng viên mãn hắn muốn tiếp tục tăng lên cấp Ngự Vương thì khổ luyện trong kết giới đã không còn thích hợp. Chính vì thế sau nhiều lần suy nghĩ, Lạc Long cùng Hoa Tiên đã đồng ý để hắn rời đi kết giới ra ngoài lịch lãm.
Có một điều Lạc Nam trước đây không ngờ rằng, vì để hắn rời khỏi kết giới. Phụ mẫu hắn đã phải đánh đổi cái giá khá lớn để mở ra một lổ hổng vừa đủ cho hắn ra ngoài.
Phụ thân Lạc Long và chiến sủng Long Quy củ hắn, Mẫu thân Hoa Tiên và chiến sủng Hồ Điệp của nàng, cả bốn phải thiêu đốt một cảnh giới nhỏ của bản thân để có thể tạm thời xuyên thủng một lỗ bên trên kết giới.
Đến hiện tại Lạc Nam mới biết rằng, phụ mẫu hắn từng có kẻ thù hết sức cường đại, cường đại đến mức bọn họ phải thiết lập hiện trường tử vong, sau đó sống ẩn cư trong kết giới tại Ám Lôi sơn mạch, những chiến sủng khác của họ trước đây đã táng thân trong tay kẻ thù kia, khi nhắc đến những chiến sủng của mình trước kia, phụ mẫu hắn dù kìm nén nhưng Lạc Nam có thể cảm nhận được đau đớn tận sâu trong lòng, khó thể tưởng tượng được những người yêu mến chiến thú như bọn hắn đã đau đớn như thế nào trong chuyện đó.
Lạc Nam trước đây đã nhiều lần suy đoán, nhưng khi sự thật được phụ mẫu tiếc lộ, hắn cũng tức giận không kiềm chế nỗi, càng thêm khao khát trở nên cường đại, hắn muốn đem kẻ thù ức hiếp phụ mẫu giẫm ở dưới chân giết chết.
Hắn mặc dù nôn nóng báo thù, nhưng phụ mẫu đều nói nếu chưa đạt đến cảnh giới Ngự Thánh, đồng thời phải sở hữu hai chiến thú bậc Chiến Thánh trở lên thì nên tạm gác chuyện báo thù sang một bên, thậm chí quên đi cừu hận.
Theo lời Lạc Long, kết giới bọn họ đang sống là nơi ẩn cư trước đây của một vị tiền bối có thực lực thông thiên bài ra, vị tiền bối kia đã khuất, phu thê bọn họ vô tình phát hiện tồn tại của kết giới, sau khi an tán vị tiền bối kia, họ chọn đó làm nơi ẩn cư nhằm trốn tránh sự truy sát của kẻ thù.
Cừu hận Lạc Nam không muốn quên, trái lại hắn tin tưởng không bao lâu sẽ báo được cừu, điều hắn cần là thời gian phát triển, hắn tự tin là có vốn liếng dựa vào chứ không mù quáng. Nhờ Hắc Hồn giới châu mà Hồn Lực của hắn vượt xa người bình thường khác, không gian Chiến giới cũng rộng gấp nhiều lần cường giả cùng cấp, với một cường giả ở bậc Ngự Tướng chỉ có thể ký kết khế ước với 3 chiến thú, trong khi đó hiện tại Lạc Nam có thể ký kết khế ước với tận 5 con, số lượng gần gấp đôi cường giả cùng cấp bậc, đây là những ưu thế nghịch thiên để hắn phát triển sau này.
Ngoài ra còn một điều bí mật bên trong cơ thể Lạc Nam, ngay cả đối với phụ mẫu hắn cũng chưa đề cập đến, bên trong Chiến giới của hắn ngay tại trung tâm, một quả trứng màu trắng lẳng lặng yên vị, khí tức nó tỏa ra ngay cả Thái Cổ Kim Ngưu Tiểu Kim với huyết mạch Á Thần cũng hơi kiêng kỵ.
Không sai quả trứng màu trắng kia là do Bạch Vô Thường tặng cho Lạc Nam khi chưa đến thế giới này, suốt mười lăm năm trời tiểu tử bên trong vẫn chưa nở, mỗi tối Lạc Nam đều dùng hai phần hồn lực để ôn dưỡng nó. Hắn cảm giác ngày tiểu tử trong trứng lộ diện đã không còn lâu lắm. Phải biết ngay cả Tiểu Kim cấp bậc Chiến Tướng hậu kỳ đối với nó cũng e ngại không thôi, đủ thấy sự khủng bố của tiểu tử này. Nghĩ tới đây Lạc Nam nhếch mép lẩm bẩm:
“Thật tốt chờ mong a, không biết sẽ là chủng loại nào đây”
……
Sau gần hai tháng thời gian di chuyển, nhờ vào lộ tuyến an toàn phụ mẫu vạch sẳn trước đây, cộng thêm Tiềm Long ngọn bội đeo trên cổ do phụ thân Lạc Long đưa cho có tác dụng che đậy hồn lực ẩn giấu tu vi, cuối cùng Lạc Nam từng bước hết mực cẩn thận đã an toàn đến ngoại vi Ám Lôi sơn mạch, lấy sự gan dạ của hắn cũng phải thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì bên trong Ám Lôi sơn mạch quá mức nguy hiểm, rất nhiều tồn tại cường đại dư sức bóp chết hắn, cũng may hắn đi theo lộ tuyến nên không xâm nhập địa bàn của chúng, cho dù vô tình nhìn thấy thì trong mắt những tồn tại kia hắn chỉ là sâu kiến, chúng cũng chẳng thèm ngó tới một con kiến nhỏ làm gì.
Ngoảnh đầu nhìn lại lần cuối, như muốn xuyên qua tất cả nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc kia, đập vào mắt Lạc Nam chỉ là rừng rậm vô tận, bầu trời phủ kín một màu đen thỉnh thoảng có lôi vân hạ xuống, hai mắt hắn rơm rớm:
“Phụ Thân, Mẫu Thân chờ con, rất nhanh con sẽ trở lại”
Đã đến ngoại vi sơn mạch, độ nguy hiểm giảm xuống. Lạc Nam cũng muốn nhân cơ hội rèn luyện, sẳn tiện tìm Chiến Thú thích hợp, Chiến giới của hắn hiện tại quá trống trãi, chỉ có mỗi Tiểu Kim và bạch sắc viên trứng.
“Cũng nên tìm đồng đội thích hợp, dù sao nơi đây có nhiều chiến thú Lôi Hệ sinh hoạt, Lôi hệ sát phạt mạnh mẽ, rất có giá trị bồi dưỡng, Tiểu Kim ra đi”
Lạc Nam ý niệm vừa động, Tiểu Kim đã xuất hiện trước mắt hắn, Thái Cổ Kim Ngưu cấp chiến tướng hậu kỳ vừa ra sân đã khiến mặt đất chấn động một cái, hiện tại nó chẳng khác một tòa núi nhỏ, bộ lông vàng óng mượt, cơ bắp rắn chắc lực lưỡng lộ ra, khôi giáp bạc trắng uy mãnh bao phủ, đặc biệt cặp sừng hoàng kim đã trở thành vũ khí nguy hiểm đoạt mạng đối thủ, chỉ thấy cặp sừng dài ngoàng, uốn cong, đỉnh sừng sắc nhọn, sẳn sàng xuyên thấu mọi cản trở đối mặt. Một tháng nằm trong Chiến giới nó đã ngột ngạt chết rồi, vừa đi ra đã ngửa cổ lên trời gầm thét, sau đó thân mật cọ cọ vào người Lạc Nam.
Lạc Nam cùng Tiểu Kim đang tìm mục tiêu rèn luyện thích hợp, vừa vặn trong bụi có ba bóng đen lao ra chặn đường. hung tợn nhìn chầm chầm vào Tiểu Kim.
“
Hắc Đại Lang – 1 con Chiến Đồ hậu kỳ, 1 Chiến sĩ sơ kỳ, 1 Chiến Sĩ Hậu kỳ - Ám hệ cùng thú hệ”
Lạc Nam lập tức nhận ra lai lịch của ba chiến thú trước mắt, Hắc Đại Lang là chiến thú phổ biến tại ngoại vi Ám Lôi sơn mạch, đây là loài chiến thú săn mồi có bản tính hung ác, liều lĩnh. Chỉ thấy chúng có hình dạng to gấp 3 lần loài sói thường, bộ lông nâu đen đan xen, răng nanh sắc nhọn, nước dảy chảy đầy trông mất vệ sinh vl.
Ba con Hắc Đại Lang tiến hành vây quang Tiểu Kim, bộ dáng như tìm kiếm điểm yếu của con mồi, chợt bất ngờ chúng lao lên cắn xé.
Lạc Nam thấy biến chợt mở miệng:”Tiểu Kim, Hoàng Kim giáp”
Tiểu Kim lập tức thi lệnh, khôi giáp lóe sáng, ánh sáng vàng bao phủ toàn thân. Lúc này ba con Hắc Đại Lang đã công tới, chúng lao thẳng vào dùng móng vuốt và răng nanh sắc nhọn lên thẳng cơ thể Tiểu Kim.
Két két két.
Âm thanh giống tiếng kim loại va nhau vang lên chói tai, 3 bóng đen bị lực phản chấn lùi lại mấy chục bước, ba con Đại Hắc Lang kiêng kỵ nhìn vào tên to xác trước mắt, bọn chúng công kích hoàn toàn không gây một vết xướt trên thân thể kiêng cố kia. Bất quá chúng nó vẫn chưa bỏ qua, trái lại mở mồm ngưng tụ ba quả cầu năng lượng mang theo ám hệ thuộc tính.
“Hừ, không biết sống chết, Tiểu Kim triển khai Tia Sáng Hủy Diệt” Lạc Nam lạnh lùng ra sát lệnh.
ÚM BÒ
Tiểu Kim ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, ngay giữa hai cái sừng vàng kim bắt đầu ngưng tụ một quả cầu ánh sáng màu vàng chói mắt lớn như quả dưa hấu.
“Bắn đi”
BÙM BÙM.
Tiếng nổ lớn vang lên của hai loại lực lượng va chạm, khói bụi tản đi lộ ra thân ảnh Tiểu Kim vẫn vững trãi đứng ở nơi đó như một vạn trọng sơn, ở phía đối diện 3 đối thủ khóe miệng đã tràn ra tia máu, thân thể đổ gục xuống, con Chiến Đồ hậu kỳ và Chiến Sĩ sơ kỳ, trực tiếp tắt thở, chỉ còn lại cấp Chiến sĩ Hậu kỳ đang hấp hối, Lạc Nam tự mình động thủ một chưởng vỗ chết nó, sau đó bắt đầu thu thập thú hạch trên người chúng nó.
Thú hạch là hạch tâm của chiến thú, thú hạch có thể dùng để nuôi dưỡng chiến thú khác, đẳng cấp của thú hạch tương đương với cấp bậc của Chiến Thú, Chiến Thú đẳng cấp càng cao sỡ hữu thú hạch càng trân quý, thú hạch là công cụ giao dịch quan trọng trong thế giới Ngự Chiến Sư, mặc dù Lạc Nam đã được phụ mẫu cho nhẫn trữ vật, bên trong có số lượng lớn chiến hạch nhưng đạo lý con mũi nhỏ cũng là thịt, hắn sẽ không lãng phí.
Ba ngày sau.
Lúc này Tiểu Kim đã trở lại không gian Chiến giới, toàn thân Lạc Nam hiện đang nấp trong một bụi rậm, hắn đã bỏ thời gian quan sát một mục tiêu mới suốt hai ngày nay, cảm thấy đây là một đối tượng rất thích hợp trở thành chiến sủng của hắn.
Hiện tại, cách bụi rậm Lạc Nam ẩn nấp vài chục met là một chiến thú với hình dáng có vài phần tương tự nhân loại trưởng thành, bộ lông màu bạc, giữa trán có ấn ký hình tia chóp tượng trưng cho Lôi hệ chiến thú, trên tay nó cầm một cây thương được ngưng tụ từ lôi điện, nhìn khí phách vô cùng.
“Lôi Hầu – 2 loại thuộc tính: Lôi hệ, Võ Hệ - đẳng cấp Chiến Tướng viên mãn tiếp cận Chiến Vương”
Lúc này chỉ thấy Lôi Hầu tay cầm lôi thương dáng vẻ oai vệ đang tập một bài thương pháp uy lực mạnh mẽ, cách nó không xa là một số đồng loại, điều khác biệt là tất cả chúng nó nếu không phải đang ăn thì là đang ngủ, chơi đùa, duy nhất tiểu tử được Lạc Nam nhìn trúng lại vất vả luyện tập thương pháp, nhìn vào đã thấy Hạc giữa bầy gà là có thật.
Đó cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến Lạc Nam nhìn trúng tên này, Lạc Nam quan sát hai ngày đều thấy tên này chăm chỉ tập huấn, trừ những lúc ăn và ngủ, phải biết rằng Lôi Hầu là chủng tộc lười biếng ham chơi nổi danh, hầu hết thời gian của bọn chúng đều dùng cho những việc vô bồ, một số Ngự Chiến Sư từng thu Lôi Hầu làm chiến thú, khi cho chúng ra chiến đấu hay xuất hiện trường hợp nằm ngủ, hoặc tìm cách chơi đùa kháng lệnh chủ nhân, dần dần chủng loài này không còn được Ngự Chiến Sư ưa chuộng, mặc dù lôi thuộc tính của chúng khá cường đại.
Lạc Nam càng nhìn Lôi Hầu trước mắt càng ưa thích, có điều đẳng cấp của tên này còn trên Tiểu Kim một cấp bậc, không dễ thu phục, nên hắn vẫn kiên nhẫn quan sát mà chưa vội động thủ.
Lại một ngày nữa qua đi, Lạc Nam làm ra quyết định, hắn nhảy khỏi chỗ ẩn thân, không nhanh không vội bước đến vị trí Lôi Hầu còn đang mãi mê tập luyện, lúc này như có cảm ứng, Lôi Hầu dừng lại động tác quay sang nhìn hắn, đôi mắt trợn lên cảnh giác mang theo địch ý.
“Đừng lo lắng, ta không có ý xấu, ta muốn ký kết khế ước với ngươi, mong ngươi chấp nhận khiêu chiến của ta”
Nghe Lạc Nam nói với giọng chân thành, Lôi Hầu giảm bớt một phần địch ý, thay vào đó là một phần nghiêm túc, khi còn rất nhỏ, nó chứng kiến cha mẹ của mình chết đi khi vô tình lọt vào phạm vi thi triển kỹ năng trong cuộc tranh đấu của hai chiến thú cường đại, nó đã bắt đầu điên cuồng khổ luyện từ đó, mong ước một ngày tìm được chủ nhân thích hợp cho mình để cùng nhau trở nên mạnh mẽ, nó không ham chơi lười biếng như đồng loại, nó khát khao mạnh mẽ, nó hướng tới tương lại được đứng trên đỉnh cao để tranh đấu cùng những Chiến Thú được xưng là thần kia.
Tuy nhiên do bản tính của tộc Lôi Hầu mà chưa một Ngự Chiến sư nào tìm đến nó, đương nhiên lại càng không có ai rãnh rỗi quan sát nó vài ngày liên tục để nhìn ra ưu điểm của nó. Rốt cuộc hôm nay cũng có kẻ nhìn trúng Lôi Hầu nó, chỉ là không biết nhân loại đang mĩm cười trước mắt này có xứng đáng làm chủ nhân của nó không mà thôi.
Nghĩ tới đây Lôi Hầu nâng lên một bàn tay hướng Lạc Nam vẩy vẩy, ý rằng nó đã chấp nhận khiêu chiến, có giỏi thì phóng ngựa lại đây.