Trong lúc Kiều Tang đang cười ngây ngô thì điện thoại di động của cô rung lên, Phương Tư Tư gửi tin nhắn đến.
Kiều Tang nghiêm túc lại, bấm vào xem, mới phát hiện bạn cùng bàn của cô đã gửi hơn tám cái tin nhắn từ hôm qua.
[Sao hôm nay cậu không đi học?][Tớ mới nghe nói, hôm qua chủ nhiệm lớp đã gọi mẹ cậu lên trường, có thật không vậy?][Cậu thi 0 điểm mẹ cậu phát hiện ra rồi!][Sao cậu không để ý đến tớ?][Có đó không? Có đó không?][Sao mẹ cậu lại đến trường lần nữa, không có chuyện gì chứ?]Tin nhắn vừa gửi đến.
[Cậu bốc hơi khỏi thế gian rồi à?]Kiều Tang trả lời.
[Tớ còn sống!]Ngay sau đó đã có tin nhắn trả lời.
[Wow, wow, hóa ra cậu còn sống à!][Hai ngày rồi chẳng thấy cậu đi học, cậu không biết đâu, mặt chủ nhiệm lớp đã đen như đáy nồi rồi kìa.
]Kiều Tang suy nghĩ một chút.
[Bây giờ đang là mùa hè, có khi ông ta bị nắng làm đen da đấy!]…Sau khi nói chuyện phiếm, Kiều Tang nói ra nguyên nhân cô không đến lớp cho Phương Tư Tư biết.
Phương Tư Tư chẳng hề tin.
Không phải cô ấy xem thường Kiều Tang, thật sự những người tự chủ thức tỉnh đều chỉ xảy ra trên những thiên tài.
Hầu hết toàn là những người có thành tích tốt ở trường, cho dù một số cá biệt không thích học, nhưng cũng sẽ xuất sắc ở phương diện khác.
Về phần Kiều Tang, thành tích còn kém hơn cô ấy, tuyệt đối không thể tin được.
Kiều Tang chẳng thèm giải thích, chỉ về phòng, sau đó lấy giấy chứng nhận tự chủ thức tỉnh, chụp một tấm ảnh rồi gửi qua.
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Hơn mười phút sau Phương Tư Tư mới trả lời lại.
Kiều Tang cúi đầu đọc tin nhắn, nhếch miệng.
[Sau này phú quý đừng quên tớ.
]……Kiều Tang nhớ đến Bàn Gia Cưu, cô đi vào bếp, đến tủ đựng thức ăn của nó, rồi lấy ra cho nó ăn rồi mới nghĩ đến chuyện của cô.
Cô làm một phần cơm chiên trứng đủ no rồi, nhìn đồng hồ đã là 14 giờ 7 phút chiều.
Vô duyên vô cớ lăn lộn cả buổi sáng, Hỏa Nha Cẩu đã nhảy lên ghế sô pha cuộn tròn lại ngủ rất ngoan.
Kiều Tang không quấy rầy nó.
Cô chuẩn bị đem giấy chứng nhận đến Trung tâm Ngự thú, nhưng nhìn thấy Hỏa Nha Cẩu ngủ ngon như vậy, cô đổi ý.
Cô nhẹ nhàng đi vào phòng lấy cuốn “Phân tích sinh vật siêu phàm lớp 9” tựa vào tủ đầu giường đọc sách.
Lúc nãy, tra tư liệu về Ngự Thú Điển trên điện thoại, cô mới biết kỳ thi tuyển sinh cấp 3 không đơn giản như cô đã nghĩ.
Thi cấp 3 thì thi trên giấy, sau đó còn tính điểm kíc.h thích sóng từ nữa, não bộ khai phá 1% được 20 điểm, 2% được 40 điểm.
Điểm tối đa là 650 điểm, thì điểm này chẳng chiếm bao nhiêu cả.
Bộ giáo dục rất coi trọng những người tự chủ thức tỉnh, hàng năm đều sẽ có chính sách tuyển sinh cho những học sinh đã tự chủ thức tỉnh, nhưng chưa hề có ai trong kỳ thi tuyển sinh bị 0 điểm cả.
Trường nghề cũng có tuyển, nhưng Kiều Tang không muốn.
Người tự chủ thức tỉnh có thể dựa vào hình thức thi tuyển sinh bình thường và hình thức tuyển sinh đặc biệt là đường tắt để vào trường Phổ thông Ngự thú.
Được cử đi học, thì phải xem thành tích cấp 2, do bên trường THCS đưa tài liệu điểm số lên trường cấp 3, sau đó tiến hành xét duyệt tư cách.
Thành tích của Kiều Tang toàn thứ 3 từ dưới đếm lên, cho dù cô có tự chủ thức tỉnh, chỉ sợ trường cấp 2 chẳng dám đề cử.
Chỉ còn mỗi tuyển sinh đặc biệt, đây cũng là lựa chọn của Kiều Tang.
108 trường THPT Ngự Thú ở Hàng Châu đều có chính sách tuyển sinh đặc biệt, mỗi học sinh được báo danh vào hai trường, chờ sau khi hồ sơ được xét duyệt thì có thể tham gia cuộc thi tương ứng.
Những thí sinh này vẫn phải tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp 3 bình thường.
Sau đó đạt đến điểm số cần thiết mới có thể vào được trường THPT Ngự Thú.
Mặc dù điểm chuẩn của mỗi trường khác nhau, nhưng có một điểm chung - đều phải tham gia kỳ thi tuyển sinh.
Kiều Tang đành chịu, cuối cùng vẫn phải thi.
……Hoàng hôn xuống, tiếng chó sủa từ phòng khách truyền vào.
Kiều Tang đặt sách xuống đi ra khỏi phòng.
“Gâu.
”Hỏa Nha Cẩu bật nhảy lên, nhảy