Bên trong phòng tắm, Nhã Phương ngồi trong bồn tắm thế nhưng cũng là suy nghĩ rất nhiều về những lời nói vừa rồi của bản thân mình.
Dường như nàng vừa khiến cho nam nhân của mình hắn bị tổn thương a.
Nàng chưa bao giờ thấy Ninh Vương có trạng thái như vậy, mỗi khi ở bên cạnh nàng, hắn đều là một bộ dáng cao ngạo, soái khí và vô cùng bá đạo mạnh mẽ.
Chỉ duy có hôm nay là nàng nhìn thấy sự buồn bã trên gương mặt và sự cô độc bên trong ánh mắt của hắn nhiều đến như vậy.
Lúc hắn đặt nàng xuống bồn tắm, Nhã Phương hoàn toàn có thể cảm nhận được rằng hai cánh tay hắn là run lên vì lời nói của nàng.
Chỉ là không biết vì sao hắn lại đột nhiên thành ra như vậy.
Nhã Phương cũng không có suy nghĩ nhiều nữa mà chìm vào trong dòng nước thả mình thư giãn sau một màn vừa rồi.
Cũng là tìm tới sự thoải mái, nhưng cách tìm kiếm của hai người khác biệt vô cùng lớn a.
…
Gần 9 giờ sáng, Nhã Phương mới bắt đầu rời khỏi bồn tắm mà lau người sau đó quành lên thân một chiếc khăn tắm lớn rồi mới đi ra khỏi phòng.
Ra khỏi phòng tắm Nhã Phương quan sát xung quanh thế nhưng là không thấy Ninh Vương đâu.
“Cũng tốt, tạm thời tránh mặt nhau một chút vậy”.
Nhã Phương cũng không có suy nghĩ nhiều mà tự mình đi sấy khô đầu.
Tới đây mới nhớ, trước đó mỗi khi hai người tắm chung thì đều sẽ là hắn giúp nàng sấy khô đầu ướt a.
Nhưng cũng chỉ là suy tư một chút Nhã Phương liền nhanh chóng xoá bỏ đi mấy dòng suy nghĩ vu vơ trong đầu.
Cất đi máy sấy tóc, Nhã Phương lựa chọn cho mình một bộ đầm màu đỏ hai dây thoải mái mà khoác lên thân.
Tiếp đó liền mở cửa phòng đi xuống lầu 1 ăn sáng.
Nhã Phương dường như cảm nhận được gì đó đến từ phía một căn phòng nằm ở trong góc thế nhưng là đột nhiên lại không thấy gì nữa liền bỏ qua mà đi xuống lầu 1.
Xuống tới nơi Nhã Phương nàng chỉ thấy mấy cái thuyền viên đang cùng Phục Ma trò chuyện với nhau một chút, nhưng rốt cuộc Nhã Phương vẫn không có nhìn thấy Ninh Vương đâu.
“A, Nhã Phương tiểu thư, ngươi tốt”.
“Chủ nhân không xuống ăn sáng cùng ngươi hay sao?”.
Phục Ma trông thấy Nhã Phương vừa bước xuống mà đang tiến tới chỗ đám người bọn họ thì liền nhanh chóng ngắt quãng bước tới chào hỏi.
“Ừ người tốt, Ninh đang ở trên phòng, một lát sẽ ăn sau”.
Nhã Phương đánh cái trống lảng về Ninh Vương cho Phục Ma sau đó tiến lại một bàn ăn mà ngồi xuống.
“Tiểu thư, hôm nay ngài muốn dùng món gì”.
Tên bồi bàn thuyền viên chạy tới chào hỏi sau đó đưa cho Nhã Phương cuốn menu quen thuộc chỉ có là nội dung bên trong đã khác.
Nhã Phương xem lướt qua một lượt, thế nhưng là lại bỗng nhiên nghĩ về Ninh Vương, bình thường mỗi khi đi ăn đều sẽ là hắn giúp nàng chọn món phù hợp với khẩu vị của mình.
Mà hiện tại Nhã Phương nhìn qua lại mấy lượt rốt cuộc cũng chẳng biết bản thân muốn ăn gì đành chọn đại vài món.
“Các ngươi lấy cho ta…”.
Chọn món xong nàng trả lại cho tên bồi bàn thuyền viên cuốn menu của hắn.
“Vị tiểu thư ngài chờ một lát đồ ăn sẽ hoàn thành”.
Nói xong hắn cầm lấy cuốn menu mà rời đi về hướng quầy bếp.
…
Mấy phút sau mấy món mà nàng chọn đại liền được mang lên đầy đủ bên trên mặt bàn.
Thế nhưng là Nhã Phương lại chẳng thấy có món nào ngon cả cũng chẳng biết có phải là tại thiếu mất nam nhân của nàng cùng ăn hay không nữa.
Ăn mỗi món vài miếng sau đó Nhã Phương liền buông đũa chẳng thèm động tới nữa chỉ ngồi uống ly nước và bấm bấm điện thoại cho thời gian trôi mau chờ Ninh Vương xuống ăn sáng để nàng nói lời xin lỗi với hắn.
Thế nhưng là lướt điện thoại mãi, nửa tiếng rồi 1 tiếng trôi qua, ly nước cũng đã sớm bị nàng cho uống hết từ lâu thế nhưng là vẫn chẳng thấy bóng dáng của Ninh Vương đâu cả.
Nhã Phương trong lòng thực sự có chút bồn chồn đã sắp 10 giờ 30 rồi a.
Nhã Phương có chút không chờ nổi nữa nhanh chóng đứng dậy mà đi lên trên lầu tìm hắn xem rốt cuộc nam nhân này là đi đâu mất tiêu rồi.
Trước tiên Nhã Phương đi lên trên tầng thượng tìm hắn vì nàng nghĩ có lẽ hắn sẽ ở nơi này tại trước đó hắn có nói là muốn được yên tĩnh.
Thế nhưng là không gian trống vắng không hình bóng nam nhân ấy lại thêm một lần nữa khiến nàng bồn chồn.
Hắn rốt cuộc là đi đâu rồi a.
Rời khỏi tầng thượng sau khi không nhìn thấy bóng dáng Ninh Vương ở trên đó, trong lòng Nhã Phương đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác lo lắng khó tả mà nhanh chóng đi tìm hắn.
Nhã Phương mở cửa tìm kiếm từng gian phòng một ở lầu 3 nhưng đều không thấy hắn, đột nhiên Nhã Phương nhớ lại cảm giác kỳ quái của mình lúc ban đầu sau khi rời phòng.
Mà nhanh chóng chạy về phía căn phòng ngủ nằm ở trong góc của lầu 3 này.
Nhã Phương thử vặn tay nắm cửa nhưng có vẻ như là nó đã bị khoá trái từ bên trong.
Đoán được Ninh Vương chắc hẳn là ở bên trong của gian phòng này Nhã Phương liền cất tiếng gọi, đồng thời gõ cửa.
Cộc cộc cộc~
“Ninh, anh có ở trong đó không? Em muốn nói chuyện cùng với anh”.
Nhã Phương gọi nhưng không thấy ai trả lời.
Cộc cộc cộc~
Lần này Nhã Phương vỗ mạnh vào cánh cửa nhưng rốt cuộc nàng vẫn chẳng nhận được hồi âm gì.
Oành~
Nhã Phương mất kiên nhẫn liền phá tan cánh cửa đang chắn ở trước mặt mình.
Khung cảnh bên trong khiến Nhã Phương có chút sợ, tàn thuốc cùng những điếu thuốc đã hút sạch vương vãi đầy ở dưới nền đất vô cùng nhiều.
Khói thuốc mặc dù đã sớm tán đi nhưng mùi hương khó ngửi đặc trưng này của nó vẫn là vô cùng nồng nặc bên trong căn phòng.
Quan sát một vòng xung quanh Nhã Phương phát hiện Ninh Vương hắn đang nằm bất động ở trên giường.
Khoé miệng còn chảy đầy tinh huyết ra ga giường thẫm đẫm một màu đỏ tươi.
“Ninh…anh làm sao đấy? M…mau tỉnh lại đi”.
Nhã Phương nhanh chóng tiến lại gần bên cạnh hắn giọng điệu có chút run rẩy kêu gọi đồng thời lay động thân thể hắn.
Chỉ là hắn không có tỉnh lại hay hồi đáp lời nói của nàng mà vẫn nằm im bất động.
“Khô…không, Ninh…tỉnh lại đi, em xin lỗi mà”.
“Đừng làm em sợ”.
Nhã Phương đã sợ đến mức sắp khóc nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép nàng rơi nước mắt được.
“Em sai rồi, anh tỉnh lại đi, Ni…Ninh, là em không tốt, em không nên nói ra những điều ngu dốt như vậy, hức hức”.
Kiềm chế vẫn là không được hai mí mắt nàng chảy xuống hai hàng lệ ướt át vì sợ hãi và lo lắng tột độ.
Nam nhân này thế mà nàng lay chuyển như thế nào đều không có tỉnh lại.
“Khô…không thể như vậy được, hức hức~”.
Nhã Phương gần như suy sụp mà gục trên thân thể hắn, hai hàng lệ đã chảy xuống đầy trên gương mặt Ninh Vương.
“Tỉnh lại đi~…hhu hhu”.
Đang khóc nức nở thì đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo sờ lên trên gương mặt nàng sau đó phát ra một âm thanh an ủi.
“Bảo bối, đừng, khóc, là, anh, không tốt”.
Nghe thấy âm thanh khàn khàn này Nhã Phương vốn đang vô cùng tuyệt vọng lập tức chuyển biến về trạng thái vui mừng pha lẫn âu lo.
“Hức~, a, Ninh~, đừng bỏ em lại một mình”.
Tuy đã cố gắng nhưng suy cho cùng nữ nhân thì vẫn là nữ nhân, vẫn cần một bờ vai rộng để tựa vào a.
Nhã Phương vẫn cứ là run run mà khóc hết nước mắt.
“Kh…không bỏ, ở lại đây với anh, đừng đi đâu hết”.
“Khục”.
Vừa nói xong một câu thì từ trong miệng Ninh Vương lại phun ra một ngụm máu nhỏ nữa.
“Đừng, nói gì nữa, em không đi đâu hết, nghỉ ngơi đi, hức~”.
Nhã Phương nắm chặt lấy bàn tay vẫn còn in lại vết sẹo do nhát cắt hôm qua của Ninh Vương mà chưa có lành lại.
Tuy phục hồi vô cùng mạnh là thế, bất quá từ hôm qua tới bây giờ Ninh Vương chưa bỏ cái gì vào trong bụng cả, tiều tuỵ là điều dễ hiểu mà thôi.
Ninh Vương sau đó không có gắng gượng nữa mà tiếp tục thiếp đi, gần như là đã rơi vào trạng thái hôn mê.
“Hhhu hu, là em có lỗi với anh”.
“Xin lỗi”.
“Xin lỗi”.
Nhã Phương đưa bàn tay sờ lên gương mặt đã tái nhợt đi vì mệt mỏi và suy kiệt