Hung quang lóe lên trong ánh mắt và sát cơ toả ra từ trên thân của tên Huyết tộc nhắm thẳng vào Phục Ma mà trực tiếp lao tới với tốc độ như thiểm điện.
Trong suy nghĩ của tên Huyết tộc lúc này đã hiện ra viễn cảnh cơ thể của tên trung niên trước mắt, ngay lập tức sẽ bị hắn cắt ra làm nhiều phần bởi một trảo của mình.
“Hắc hắc, chết đi phàm nhân yếu đuối”.
Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn và đầy khinh bỉ đối với tên phàm nhân ở trước mắt mình.
Vì khoảng cách chênh lệch giữa Ám Kình và Võ sư là rất lớn huống chi trên này còn là Võ Sư hậu kỳ.
Cả thân thể Phục Ma có chút không bắt kịp được so với tốc độ của tên Huyết Tộc đang lao tới phía trước mặt của mình, mà chỉ kịp giờ hai tay ta chắn ở trước mặt.
Xoẹt~
Một trảo như uy lực như vũ bão mà cắt ngang lên trên hai cánh tay của Phục Ma vô cùng quyết đoán không một chút nhân từ.
Lực đạo cắt ngang qua 2 cánh tay của Phục Ma là vô cùng lớn, chỉ thấy 5 vết rách cực sâu đã chạm tới xương cánh tay của hắn, khiến cho nó có chút không chịu được mà rạn nứt.
Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, không hơn không kém.
Hả?
Việc này đã vượt ra ngoài khỏi dự đoán của tên Huyết tộc kia, đáng lẽ ra tên trung niên nam tử này phải đứt liền đôi tay, thậm chí cắt cả vào thân thể mới đúng.
Làm sao mà chỉ nông như vậy được.
“Không đúng, tên này không phải Minh Kình võ giả, chịu được 1 trảo này của ta mà chỉ bị tổn thương có như vậy”.
“Xem ra ngươi đã là Ám Kình võ giả rồi đúng không? Chỉ là, mà không quan trọng, kể cả có là Võ Sư thì người cũng phải chết”.
Tên Huyết tộc có chút ngoài ý muốn đối với thực lực hiện tại của Phục Ma, việc này đã khiến cho hắn phải thu tay sau đó lùi về vài bước phía sau.
Nhưng cũng rất nhanh chóng hắn liền ổn định lại được tâm tình của mình mà tiếp tục tiến công lao về phía Phục Ma đang ở trước mặt.
Lại một lần nữa huyết quang như thiểm điện mà vọt tới phía Phục Ma trong giây lát.
Nhưng lần này móng vuốt sắc lẻm và nhọn hoắt trên tay hắn cắt một nhát dọc xuống về phía thân thể Phục Ma thay vì nhát cắt ngang lúc đầu.
Nhận thấy cự trảo đang từ trên cao vồ xuống cơ thể mình, hai cánh tay Phục Ma sớm đã được hồi phục lại nhanh chóng biến đổi thành một tấm khiên được hình thành bởi hắc kim quen thuộc.
Nó che chắn ở trước mặt Phục Ma, bảo vệ lấy gần như toàn bộ thân thể hắn khỏi cự trảo của tên Huyết tộc kia.
Chỉ đáng tiếc, là do chênh lệch thực lực khá xa giữa hai bên, cộng với việc lần này tên Huyết tộc đã sử dụng tới 7 phần lực lượng mà rạch xuống một trảo này.
Mặc dù chống đỡ lại được một lần công kích vừa rồi của đối phương nhưng vẫn khiến cho cả thân thể của Phục Ma bị đánh bật ra phía sau vài mét khoảng cách.
Trên tấm khiên chắn đã hình thành lên một số vết nứt khá rõ ràng, hắc kim tuy là thứ vô cùng bền thế nhưng nó là thứ mạnh lên theo thực lực của kẻ sở hữu, hắn càng mạnh thì hắc kim càng trâu bò, sắc bén.
Với thực lực hiện tại của Phục Ma, bị 1 cái Võ Sư hậu kỳ thực lực tạo ra lực sát thương hay làm rạn nứt cả hắc kim thì cũng là điều dễ hiểu.
Nếu như thay bằng Ninh Vương thì vừa rồi 1 trảo của tên Huyết tộc sẽ khiến cho bản thân hắn cánh tay nát bấy do lực phản kích gây ra, mà Ninh Vương sẽ không phải chịu đến tổn thất gì.
Lăn ra xa vài mét, 2 cánh tay cũng đã biến đổi trở lại về hình dáng bình thường.
Phục Ma chống tay xuống đất mà gượng thân thể cố gắng đứng dậy, khóe miệng phun ra một ngụm trọc khí vì phải chịu nội thương sau một trảo vừa rồi.
“Hừ”.
Phục Ma hừ lạnh một tiếng, hắn khá tức giận và bất lực khi trên lệch giữa hai người là lớn như vậy.
Phục Ma tay phải biến đổi thành “Trảm Sát” dự định chém đôi tên Huyết tộc chó má này.
Oành~
Nền đất dưới chân Phục Ma như phải chịu tới một lực tác động vô cùng lớn mà hình thành nên những vết nứt như mạng nhện lan tràn ra tứ phía xung quang.
Còn thân thể Phục Ma thì đã sớm như cuồng phong mà lao tới phía tên Huyết tộc trước mặt.
Phục Ma thân thể bay cao lên vài mét sau cú bứt tốc vừa rồi, “Trảm Sát” giơ lên cao, cánh tay còn lại thì giữ lấy một bên của nó.
Hắn dự định một bổ chẻ đôi tên Huyết tộc này a.
Cũng không có ngồi chờ chết hay đứng yên cho Phục Ma lao tới bổ vào người mình, tên Huyết tộc trước một đao này của Phục Ma cũng không hiểu vì sao có chút dè chừng
Đành phải vận dụng đến lực lượng của cả hai bộ vuốt sắc lẻm của mình mà đón đỡ không chút khinh thường.
KOENG~
Oanh minh một tiếng, tia lửa tóe ra xung quanh mọi hướng sau khi âm thanh va chạm giữa “Trảm Sát” của Phục Ma và hai cái cự trảo của tên Huyết tộc đối chọi với nhau.
Chịu tới một trảm này bổ xuống của Phục Ma cũng là không có dễ dàng gì nhưng cũng không có đến mức phải nhận tới tổn thương.
Thứ duy nhất phải chịu tới tổn thương chính là nền đất ở phía dưới chân của hắn đã bị lún xuống gần chục cm a.
Chứng tỏ một đao này của Phục Ma chứa đựng lực lượng vô cùng lớn, nhưng đáng tiếc là mọi thứ cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Đỡ được 1 trảm này của đối phương sau đó, tên Huyết tộc rất nhanh liền phản công trở lại.
Móng vuốt trong tay hắn lần này biến ra lớn hơn, dài hơn và sắc bén hơn lúc trước giống như hiện tại nó mới chính là cự trảo thực thụ.
RĂNG RẮC~
Cự trảo dễ dàng phá nát “Trảm Sát” của Phục Ma khiến cho hắn sững sờ mà không kịp phản ứng.
Sau đó chỉ thấy cự trảo chụm một chỗ như một mũi lao sắc nhọn mà đâm tới trước ngực của Phục Ma.
“Hắc Hắc, chết đi tên khốn phàm nhân”.
Tên Huyết tộc mở miệng cười lớn như xác định rằng đối phương chắc chắn phải chết sau một chiêu này của mình.
Thế nhưng là mọi chuyện đâu có dễ dàng như là hắn đang tưởng tượng trong đầu.
Cự trảo của hắn đang lao về phía của Phục Ma mà đâm tới thì bất ngờ bị khựng lại ở giữa không trung, mà không thể tiến thêm hay nhúc nhích một chút nào được nữa.
Hả?
Chuyện gì đang xảy ra?
Tên Huyết tộc vô tình liếc mắt sang một bên và nhìn thấy một màn khiến cho hắn vô cùng khiếp sợ.
Cổ tay của hắn đang bị giữ chặt lấy bởi Nhã Phương.
Sao có thể?
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
…
Vô vàn những câu hỏi đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
Mà chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy nữ nhân đang nắm chặt cổ tay mình.
“BUÔNG TA RA NỮ NHÂN CHẾT TIỆT KIA!”.
Thẹn quá hóa giận, tên Huyết tộc rống to về phía Nhã Phương đang đứng ở một bên trước mặt.
Tay còn lại của hắn vung lên một cái cự trảo mà tát thẳng về hướng gương mặt của Nhã Phương không một chút thương hoa tiếc ngọc.
Bất quá, lần này hắn tiếp tục bị chặn lại giữa không trung bởi Nhã Phương.
Chỉ có điều rằng