Sau 20 phút đường xe, Ninh Vương cùng nữ nhân của mình hiện tại đã ở trong đại sảnh của nơi diễn ra tiệc rượu lần này.
Buổi tiệc rượu lần này bề ngoài chính là để chúc mừng một vị phú hào khá giàu có và có tiếng tại mảnh đất Hà Thành này trúng thầu một vụ làm ăn vô cùng lớn nhưng một mình hắn ăn không hết nên muốn chia sẻ chút ít với thế lực có duyên với mình, đồng thời là giao lưu hội giữa người với người trong tầng lớp tinh anh và giới thượng lưu này.
Nhưng mục đích chủ yếu vẫn là thông báo và công khai trước toàn trường về việc nhi tử của hắn sắp cùng với Hoàng Thị tập toàn tiểu thư kết hôn, hai nhà kết thành thông gia a.
Hai phút trước, sau khi xe của hai người Ninh Vương và Nhã Phương vừa tiến tới cổng lớn thì đã thấy Đoạn Minh Sơn đang cùng mấy tên thuộc hạ chờ sẵn ở bên ngoài rồi.
Bởi vì hai người đi tới khá muộn, trong tay lại không có vé vào cửa cho nên Đoạn Minh Sơn bắt buộc phải đứng ở bên ngoài chờ đợi trong khá nhiều dấu hỏi chấm từ ánh mắt của những vị khách nhân khác.
Thân là một vị đại lão của hắc đạo giới, trên bạch đạo thì cũng là một vị thương nhân có tiếng.
Thế mà ngay lúc này lại phải đứng chờ cửa cho người khác thì thử hỏi làm sao người ta lại đối với hắn cảm thấy kỳ quặc.
Chỉ khi hai người Ninh Vương và Nhã Phương vừa bước xuống xe, trên thân khí chất tản mát ra một loại lãnh ngạo chi khí cùng một tia vô hình khí tràng, khiến cho kẻ khác mặc dù chỉ đứng từ xa nhìn về phía hai người cũng cảm thấy có chút bị khí tràng đó trên thân hai người áp bách.
Vô hình chung liền cảm thấy bản thân bị thua kém a.
Đấy là còn chưa kể tới ngoại hình của hai vị người trẻ tuổi này, nam soái khí, lạnh lùng tản mát ra một loại vô hình chi uy, đối mặt với mọi thứ hết thảy đều là nhìn xuống khiến hắn trông giống như một vị vương giả vậy.
Còn nữ nhân thì tuyệt sắc, diễm lệ trên thân tản mát ra một loại băng lãnh kiểu người lạ cút xa một chút.
Trong mắt nàng ngoại trừ nam nhân bên cạnh thì người khác cũng chỉ tính là con gà con vịt mà thôi.
Hai người khoác lấy một bên cánh tay của đối phương mà sánh đôi cùng bước đi, giống như là trời sinh một cặp vậy.
Nếu thay 1 trong 2 bằng kẻ khác thì hoàn toàn không có cửa a.
Chưa hết, phía sau hai người còn đi theo sau lấy một gã trung niên nam tử thể hình cao lớn cân đối, tràn trề sức lực a.
Mặc dù trên gương mặt đã sớm có những dấu vết của tuổi tác để lại nhưng nếu chỉ cần là người trong giới liền đủ hiểu gã trung niên này không phải người bình thường.
Cả ba người sau đó được sự tiếp đón của Đoạn Minh Sơn cùng đám thuộc hạ liền dễ dàng, thuận tiện mà tiến vào bên trong không hề gặp phải bất cứ sự cản trở nào.
Đến cả một kẻ như Đoạn Minh Sơn còn phải tất cung tất kính đứng tại cửa lớn để đón tiếp thì làm gì có kẻ nào lại ngu ngốc đi tìm chết chứ.
…
Quay trở lại với thực tại đó là ngay vừa khi bước vào bên trong đại sảnh, đám người Ninh Vương lập tức liền trở thành tiêu điểm thu hút của mọi sự chú ý, mọi ánh nhìn từ phía toàn trường xung quanh.
Đánh giá có, suy xét có, hâm mộ, ghen ghét trước nhan sắc và khí tràng trên thân của hai người Ninh Vương và Nhã Phương.
Đơn giản là vì 2 người bọn họ quá nổi bật trong đám người này.
Mặc kệ mọi ánh nhìn đó, Nhã Phương vẫn khoác lấy một bên cánh tay của Ninh Vương và tự tin sánh đôi cùng hắn bước đi trong đại sảnh.
Rất nhanh chóng từ trong đám khách nhân liền có người nhận ra Đoạn Minh Sơn, sau đó yêu cầu tên phục vụ mang theo một khay bên trên chứa đầy những ly rượu vang màu đỏ cùng hắn một chỗ đi tới mời rượu đám người Đoạn Minh Sơn.
“Ha ha, Đoạn tổng, ngươi tốt, ta gọi Phùng Chí Kiên, trong tay có mấy cái xí nghiệp nhỏ, rất hân hạnh được biết ngươi”.
Một gã trung niên nam tử tay bắt mặt mừng mà chạy tới trên tay nhấc lấy hai ly rượu vang hướng về phía Đoạn Minh Sơn mời rượu.
Đoạn Minh Sơn không có nhận lấy rượu sau đó cùng tên kia trung niên nam tử trò chuyện ngay mà nhìn sang phía Ninh Vương một cái, sau đó nhận được sự cho phép của hắn thông qua truyền âm.
Đoạn Minh Sơn mới thả lỏng tâm tình xuống một chút và cùng tên trung niên nam tử đi giao lưu với mới cái khách nhân khác.
Để lại Ninh Vương và Nhã Phương cùng với Phục Ma phía sau tự mình đi thưởng rượu và một chút đồ ăn nhẹ ở xung quanh, hắn và nữ nhân của mình trước đây một kẻ là học sinh cao tam, một kẻ là nữ nhân bình thường.
Nào từng có cơ hội đi tới những nơi cao cấp và sang trọng như tiệc rượu lần này, vì vậy hai người có chút không quen cho nên chỉ đành đứng uống rượu tự trò chuyện với nhau mà thôi.
Keng~
Hai người nhìn nhau một cái sau đó cụng ly và từ từ thưởng thức rượu vang của nơi này.
“Em thấy không khí nơi đây thế nào?”.
Nhấp vào một ngụm rượu đỏ sau đó, Ninh Vương hơi liếc mắt nhìn lấy nữ nhân của mình mà nói ra.
“Cũng được, mặc dù có chút không quen cho lắm, nhưng đã là nữ nhân của anh rồi thì mấy sự kiện như hôm nay sau này sẽ còn gặp phải nhiều, dần dần sẽ thích ứng được thôi a”.
Nhã Phương liếc mắt nhìn bầu không khí xung quanh một chút sau đó đáp lời nam nhân của mình.
“Em nói quả thực không sai, đây là lần đầu tiên chúng ta đi tới những nơi như thế này, hầu hết đều là người lạ, người quen lại không có, thấy có chút lạ lẫm cũng là điều dễ hiểu mà thôi”.
Ninh Vương nhấp thêm một ngụm rượu sau đó khoanh tay nhàn nhạt đáp.
Đang trong lúc hai người trò chuyện thì từ phía xa có một thân ảnh quen thuộc đang quan sát lấy hai người, trên miệng nàng phát ra một tia ý cười sau đó cầm 2 ly rượu từ từ mà đi phía hai người đang đứng.
“Trần Thiếu, chúng ta lại gặp mặt rồi”.
Ninh Vương đang mải mê cùng Nhã Phương ngắm nhìn xung quanh và trò chuyện thì từ phía sau một giọng nói nữ nhân nhẹ nhàng phát ra.
giọng nói này khiến cho Ninh Vương cảm thấy có chút quen thuộc nhưng trong bất chợt hắn chưa có nghĩ ra cho tới khi hoàn toàn quay người lại hắn mới rốt cuộc minh bạch chủ nhân của giọng nói đó.
“Nguyên lai là ngươi, Hoàng…, a không, Nhiên tỷ sao”.
Không sai, nữ nhân đứng trước mặt hắn chính là Hoàng Khả Nhiên, con gái nuôi của Hoàng Thị tập đoàn chủ tịch - Hoàng gia gia chủ a.
“Hah, không nghĩ tới Trần Thiếu ngươi đây thân phận tôn quý sẽ nhớ tới và gọi ta một tiếng Nhiên tỷ đâu”.
“A chết, ta quên mất còn có Nhã Phương tiểu thư đây mà, thất kính, thất kính a”.
Hoàng Khả Nhiên một mặt thất lễ nhưng sâu bên trong không ai biết nàng rốt cuộc là đang nghĩ gì, có khi nào là cố tình trêu chọc nữ nhân của hắn không?
Nếu như là thật vậy vị Nhiên tỷ này hành vi vừa rồi liền mất điểm trong mắt hắn.
Như nhận ra bản thân có chút quá trớn sau khi liếc thấy ánh mắt có chút không vừa ý của Ninh Vương nhìn mình, Hoàng Khả Nhiên lập tức thay đổi thái độ có chút cợt nhả của mình sang đoan trang nghiêm túc của một vị nữ nhân đã chín mọng.
“Khụ khụ, Trần Thiếu, Nhã Phương tiểu thư, ta mời hai vị một ly được chứ?”.
Hoàng Khả Nhiên trên tay cầm lấy hai ly rượu vang đỏ đưa ra chiếc mặt hai người trong giọng điệu có mang một chút ý muốn bồi tội cho hành vi có phần quá trớn của nàng.
Cũng không có so đo tính toán với nàng, hai người nhận lấy ly rượu đỏ cầm trên tay cùng nàng cạch một cái và nhấp một ngụm sau đó đặt lại lên trên khay cho tên phục vụ mang đi.
Cảm thấy bầu không khí có chút ảm đạm, Hoàng Khả Nhiên tiếp tục mở miệng nói.
“Không biết hai vị đây là tới tiệc rượu hôm nay mục đích là để giao lưu, kiếm thêm đối tác làm ăn, hay vẫn là để chúc mừng Hoàng gia chúng ta liên hôn với với Hoắc Thị đây”.
“Trần Thiếu có lẽ ngươi không biết Hoắc Gia lực lượng so với Đoạn Gia cũng không thua kém gì đâu nha”.
Hoàng Khả Nhiên thao thao bất tuyệt nói ra một hồi sau đó ánh mắt liền chăm chú nhìn về phía Ninh Vương mong chờ phản ứng tiếp theo của hắn sẽ là như thế nào sau khi biết tin này.
Bất quá Ninh Vương khiến cho nàng thất vọng, nàng chỉ thấy hắn một mặt điềm nhiên mà nhàn nhạt trước những lời nói vừa rồi của Khả Nhiên nàng.
Mặc dù thông tin này mà nàng nói ra thực sự khiến cho hắn có chút không ngờ tới, bất quá như vậy vẫn là chưa đủ để Ninh Vương hắn hiển lộ lên trên gương mặt.
Điều này khiến cho nàng từ hỏi rằng, hắn không bận tâm đến chuyện này một chút nào sao?
“Hah, vậy thì Hoàng Gia các vị, không biết muốn Trần mỗ ta đây chúc phúc cho cặp đôi trẻ này như thế nào a?”.
Ninh Vương nghiền ngẫm một hồi sau đó khóe miệng mới toát ra một tia ý cười nhàn nhạt mà đáp lại Hoàng Khả Nhiên.
“Nói thật, bất kể là Hoàng Gia hay Hoắc Gia đi nữa ở tại Hà Thành còn có thể xem như là có chút vốn liếng, thành tựu, bất quá trong mắt ta chúng nó vẫn chưa là cái gì hết”.
“Ngay tại thời điểm này, chỉ cần là ta muốn, một câu nói của ta liền có thể diệt toàn bộ hai nhà thì Nhiên tỷ ngươi có tin không?”,
Ninh Vương nhàn nhạt phát ra âm thanh nhưng trong giọng điệu phát ra một tia lãnh đạm mà hướng phía Hoàng Khả Nhiên nói tiếp.
Hả?
Cái gì?
Những lời vừa rồi mà Ninh Vương phát ra trong chốc lát khiến cho Hoàng Khả Nhiên không hiểu thấu mà lạnh gáy, mặc dù đã bình ổn cảm xúc lại ngay sau đó nhưng trong thâm tâm nàng vẫn có một tia sợ hãi trước vị thiếu niên họ Trần này.
Rốt cuộc sự tự tin đó là từ đâu mà ra?
Hoàng Khả Nhiên nàng không biết và cũng chẳng muốn biết, trên thực tế thì sống chết của hai nhà Hoắc, Hoàng này Khả Nhiên nàng không quan tâm.
“Ha ha, Trần Thiếu ngươi thật biết đùa”.
“Hai người tiếp tục vui vẻ nhé, ta đi tiếp đãi những cái khách nhân khác”.
Hoàng Khả Nhiên cười trừ một cái mà đáp lời Ninh Vương sau đó rời đi.
“Ngươi…”.
Nhã Phương rất không vừa ý thái độ của nữ nhân này đối với nam nhân của nàng, vốn là muốn nói gì đó nhưng liền bị Ninh Vương cản lại.
“Mặc kệ nữ nhân này, em không cần phải nóng giận với nàng ta làm gì cả”.
Hắn ôm chặt lấy eo thon của nàng kéo sát vào lòng mình sau đó truyền âm để nàng không có mất bình tĩnh mà đi tính toán với Hoàng Khả Nhiên.
Nhã Phương vì vậy tâm trạng mới hoà hoãn lại một chút không tiếp tục tính toán với Hoàng Khả Nhiên.
Hai người sau đó có được mấy cái khác khách nhân vì tò mò thân phận của chính mình mà không ngại tới chào hỏi.
Thế nhưng là Ninh Vương chỉ đối đáp qua loa không có để tâm tới bọn chúng cho tới khi.
“Là ngươi, lần trước vì ngươi mà báo hại Hoàng Gia của chúng ta bị tên khốn Đoạn Minh Sơn cho ăn thiệt thòi không ít”.
“Mau nói rốt cuộc tại sao ngươi lại ở đây, ai cho các ngươi vào trong này”.
Một cái thiếu nữ ăn mặc khá nổi bật và diêm dúa, nhanh chóng cùng đám bằng hữu của mình tiếp cận về phía đám người Ninh Vương.
Giọng điệu của nàng có chút chua ngoa, vừa gặp liền đã hướng Ninh Vương chất vấn không ngớt.
“Ồ, đây chẳng phải Hoàng thị tập đoàn đại tiểu thư, Hoàng Ánh Ly đây sao?”.
“Không biết cái kia thiếu niên là ai, tại sao lại đắc tội với nàng”.
“Hoàng Ánh Ly này nổi tiếng…chua ngoa…đanh đá, không coi ai vào mắt”.
…
Đám khách nhân xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán không ngừng trước một màn này.
Ninh Vương trên gương mặt có chút hài hước đối với cái tiểu công chúa Hoàng