Chớp mắt một cái thời gian đã thấm thoát trôi nhanh, dễ khiến cho người ta cảm thấy nuối tiếc những gì đã từng trải qua trong suốt thời gian ấy.
Một số thì lại cảm thấy tốt hơn khi thời gian trôi qua thật mau để họ quên đi những sự mất mát hay buồn bã trong cuộc sống mà bước tiếp…
Hôm nay đã là 30 tết âm lịch, cũng tức là Tết Nguyên Đán của một số nước trong khu vực Đông Á, Đông Nam Á và nước Việt cũng nằm trong số đó.
Đối với Tết Nguyên Đán thì ngày hôm nay có lẽ là ngày ý nghĩa nhất trong cả kỳ nghỉ lễ, vì ngày hôm nay chính là ngày mà gia đình sum vầy và quây quần bên cạnh nhau.
Ăn bữa cơm đoàn viên trước khi thời khắc chuyển giao giữa năm cũ qua năm mới bắt đầu.
Và Ninh Vương cũng vậy, hôm nay hắn sẽ cùng gia đình mới của mình ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó mọi người sẽ cùng nhau đón giao thừa lúc nửa đêm.
Thay vì là cùng với cha mẹ nuôi và muội muội về quê đón tết như mọi năm, vì ở nơi đó hắn không thực sự cảm nhận được thứ gọi là gia đình từ bất kể người nào ngoại trừ muội muội Trần Thanh Thanh cả.
Cha mẹ mang đến cho hắn sự lạnh nhạt, họ hàng thân thích mang đến cho hắn sự không chân thật.
Nhưng cũng có thể là tại do hắn nghĩ nhiều mới sinh ra như vậy, chứ trên thực tế mọi thứ có lẽ không hoàn toàn tiêu cực như là hắn đã nghĩ.
Bất quá hiện tại Ninh Vương cũng không có để tâm đến chuyện đó nữa rồi.
Ở gia đình mới này, hắn có 3 cái tiểu lão bà và 1 trong số bọn họ còn có thân tỷ tỷ của hắn ở bên cạnh, cùng hắn trải qua một cái tết sum vầy.
Như vậy cũng đủ để khiến cho Ninh Vương hắn cảm thấy tâm viên ý mãn rồi.
À quên, còn có một người nữa cùng 4 người bọn hắn trải qua bữa cơm đoàn viên này, chính là cái kia em vợ của hắn Đặng Văn Trường.
Sau khi Nhã Phương chấp nhận trở thành nữ nhân ở bên cạnh hắn, Ninh Vương liền thu xếp cho đệ đệ của nàng cũng chính là Đặng Văn Trường này em vợ của hắn được điều trị trong điều kiện và môi trường tốt nhất.
Cộng với đó là Ninh Vương cũng thường xuyên điều phối ra những loại dược liệu hỗ trợ và hồi phục đối với thân thể của người sống thực vật sau chấn thương do tai nạn.
Hơn 2 năm ròng rã nằm trong viện duy trì sự sống mà không có kết quả gì, ngược lại chỉ đem thêm gánh nặng về tài chính và sức khỏe cho tỷ tỷ Nhã Phương.
Vậy mà chỉ sau 4 tháng nhận được sự trợ giúp của Ninh Vương, Đặng Văn Trường đã có thể lấy lại được ý thức và hoàn toàn bình phục sau hơn 2 năm hôn mê.
Thời gian gần đây hắn được Ninh Vương thu xếp cho làm quản lý của một “Công Xưởng” bí mật trong tổng số 5 cái.
Điều hành gần 300 thành viên lớn nhỏ bao gồm cả lính gác và kỹ sư tại nơi đó trong 2 tháng vừa qua.
Còn về tại sao hắn lại để Đặng Văn Trường điều hành nơi đó thì chỉ có một lý do đó chính là Ninh Vương muốn để người của mình nắm giữ vị trí cao để dễ bề sai khiến và hạn chế tối đa trường hợp bị đâm sau lưng.
Đám nhân tài á?
Chính là một đám công nhân phải làm việc cho hắn suốt đời mà thôi…
Dịp này Đặng Văn Trường mới được Nhã Phương gọi trở về để cùng mọi người ăn bữa cơm đoàn viên trong những ngày lễ Tết Nguyên Đán…
“Để bày tỏ lòng thành kính cùng sự biết ơn đối với ơn tái tạo mà ngươi đã ban tặng, tỷ phu ta kính ngươi một ly”.
Đặng Văn Trường hai tay chắp lấy chén rượu trắng mà hướng về người ngồi ở phía đối diện là Ninh Vương để bày tỏ lòng thành kính và sự biết ơn của mình.
Hắn đây là thực tâm mà đối Ninh Vương tôn kính từ tận đáy lòng a.
Mặc dù vị này tỷ phu so với hắn còn kém mấy tuổi nhưng không phải vì lẽ đó mà Đặng Văn Trường có thể tỏ ra thất kính được.
Không chỉ cho hắn một cái mạng, đối xử vô cùng tốt với tỷ tỷ hắn và chưa kể tới còn cho hắn một công việc khiến hắn cực kỳ hài lòng.
Dù nơi làm việc có chút xa, mỗi tháng chỉ được về 2 lần và công việc điều hành “Công Xưởng” lúc mới đầu khiến cho hắn không thể nào tiếp thu nổi những gì đang hiện hữu ở trước mắt mình.
Nhưng rốt cuộc thì sau một vài tuần, hắn hiện tại cũng đã tạm coi như là có thể tự mình gánh vác trách nhiệm cho một “Công Xưởng”.
Và ở nơi này hắn mới biết được thế nào mới là khoa học công nghệ, thế nào mới là tối tân.
Chưa kể đến việc cứ mỗi lần đối diện với vị tỷ phu này Văn Trường cảm thấy khí chất trên người hắn vô cùng trầm ổn, trưởng thành.
Không giống với đám mao đầu tử tuổi đôi mươi thích thể hiện và ra vẻ ta đây mà hắn thường thấy.
Ninh Vương trông thấy đứa em vợ đưa tay ra mời rượu, Ninh Vương cũng không có khách khí mà buông đôi đũa đang gắp thức ăn mà đưa chén về phía Nhã Phương ngồi kế bên.
Nữ nhân vô cùng hiểu ý liền cầm lấy chai rượu trắng trên bàn khẽ rót vào bên trong chén cho nam nhân tới khi rượu chỉ còn cách miệng chén một chút thì ngưng lại.
“Hết”.
Ninh Vương cầm lấy chén rượu chỉ nhàn nhạt thở ra một tiếng sau đó cùng Đặng Văn Thành cạch một cái rồi uống cạn.
“Khà, sảng khoái”.
Đối với Ninh Vương hay mấy nữ nhân đã thông qua tẩy lễ, cải tạo thân thể thì chút rượu này chẳng khác nào nước lã.
Nhưng đối với Văn Thành thì khác, hắn thân thể vẫn chỉ là phàm phu tục tử mà rượu này có chút nặng.
Khi uống một hơi hết sạch khiến lồng ngực một trận lửa nóng, không thể không thở ra một tiếng thật mạnh.
Bên trong biệt thự mặc dù rượu đỏ có rất nhiều, nhưng những ngày lễ tết thì nước Việt đương nhiên sẽ chơi rượu trắng.
Bằng không “Tết” sẽ không phải là “Tết” a.
Cũng vì lẽ đó mà trên bàn ăn lúc này hầu hết các món đều là món ăn truyền thống như bánh Chưng, Nem Rán, Mì Xào, Gà Luộc,…
Bất quá vì Ninh Vương hắn mồ côi…à không…bị bỏ rơi cho nên trong nhà sẽ không có bàn thờ tổ tiên.
Không khí Tết trong nhà cũng ảm đạm đôi chút vì thiếu hương khói cùng bày trí sắc đỏ, vàng của tài lộc và một ít hoa lá cành…
Dù vậy, đối với Ninh Vương đây xác thực mới là cái Tết hắn cảm thấy hài lòng nhất.
Đám người 3 nữ 2 nam trung một bàn ăn nói cười vô cùng vui vẻ được một lúc thì Ninh Vương giọng điệu có phần nghiêm túc mà bất ngờ hỏi Đặng Văn Thành một số vấn đề.
“Văn Thành, những chuyện ta giao cho ngươi chuẩn bị sao rồi? Ta nhớ không nhầm thì hôm nay đã là hạn chót rồi đó”.
Hỏi công chuyện là một việc, nhưng Ninh Vương tay vẫn không ngừng động đũa mà ăn thức ăn được nữ nhân ở hai bên gắp cho.
“Cái này tỷ phu ngươi yên tâm, ta đã chuẩn bị hoàn tất rồi”.
“Đồ hiện tại đang để tạm ở bên Đoạn Minh Sơn nhường bọn hắn canh giữ, chỉ đợi lệnh ngươi hiệu triệu đồ sẽ được mang tới trước mặt”.
Văn Thành không dám chậm trễ mà buông đũa rồi nuốt cái ực thức ăn vẫn còn bên trong miệng.
Sau đó thái độ vô cùng kính cẩn và nghiêm túc mà hướng Ninh Vương trình bày.
“Rất tốt, xong vụ việc lần này ta sẽ cho ngươi một phần công tác ở bên Hoa Hạ, chi tiết ta sẽ giải thích cho ngươi sau”.
“Chúng ta tiếp tục uống”.
Ninh Vương hài lòng nhếch miệng cười một chút, vô cùng tán thưởng đứa em vợ này, hắn không giống như Đoạn Minh Sơn hay Phục Ma lúc đầu làm việc đối với hắn còn có chút nghi kỵ.
Dẫn đến hành sự thất trách khiến hắn rất không hài lòng.
Ngược lại Đặng Văn Thành này thì khác, xuất phát từ việc được Ninh Vương ban