Cùng lúc từ phía bên ngoài đi tới một tên cũng mặc tây trang, trên tay hắn có cầm một khay phía trên có ly thuỷ tinh và một chai rượu vang đỏ tiến tới bên cạnh Ninh Vương chờ đợi.
“Rót rượu”.
Lấy ly rượu ra khỏi khay mà cầm trên tay, Ninh Vương nhàn nhạt ra lệnh một tiếng cho tên thuộc hạ.
Rất nhanh chóng rượu trong ly đã đầy một phần ba chờ hắn thưởng thức.
Ở một bên khác, Huyền gia tộc nhân cùng với Huyền lão gia tử vẻ mặt đầy nghi hoặc muốn mở miệng nói khi trông thấy Huyền Thu Phương đi bên cạnh vị thiếu niên kia.
Chắc hẳn giữa hai người đã có quan hệ gì đó a.
Bất quá bị laser màu xanh chĩa tới khiến cho đám người tạm thời chưa dám làm ra sự tình gì cả, chỉ có thể chờ đợi đối phương trước tiên mở miệng.
Đưa ly lên miệng, nhấp xuống một ngụm rượu đỏ sau đó Ninh Vương mới từ từ mở miệng phát ra âm thanh.
“Các ngươi cũng không cần quá sốt sắng, ta hôm nay tới đây chỉ là để xác nhận vài chuyện mà thôi”.
“Từ bây giờ trừ khi ta hỏi thì các ngươi mới được phép nói, nếu không…”.
Ninh Vương thanh âm lạnh lùng, thản nhiên khiến cho đám người cảm thấy choáng váng mà chửi thầm trong lòng.
“Mẹ nó ngươi thử bị súng chĩa thẳng vào người xem có sốt sắng hay không?”.
Bất quá không một ai dám nói ra tiếng lòng của mình cả.
“Đầu tiên là Huyền Chính Phong, trả lời ta một vấn, ngươi bên ngoài còn có nữ nhân nào khác ngoài Doãn Linh Hà hay sao?”.
Ninh Vương quan sát đám người Huyền gia một chút sau đó trực tiếp hướng cái kia thân sinh lão cha dò hỏi.
“Không, ta không có”.
Đột nhiên bị Ninh Vương hỏi tới khiến Huyền Chính Phong tạm thời có chút nghi hoặc nhưng cũng thành thật mà trả lời.
“Vậy, ngươi bên ngoài có con riêng sao?”.
Ninh Vương không dừng lại mà tiếp tục hỏi thêm thông tin có thể biết được tại sao mình lại bị bỏ rơi ở tại trước cửa cha mẹ nuôi.
“Không, ta không có con riêng, chỉ có duy nhất một nữ nhi là Huyền Thu Phương đang đứng bên cạnh ngươi”.
Huyền Chính Phong cũng không hề dấu diếm gì cả mà tiếp tục thành thật trả lời.
“Vậy nếu như ta nói bên ngoài ngươi có con riêng thì sao?”.
Ninh Vương gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc mà có chút ý tứ hướng Huyền Chính Phong nói.
“Hừ, ta biết ngươi thân phận không tầm thường, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói thì không thể đâu”.
Huyền Chính Phong hừ lạnh một tiếng, âm thanh có chút tức giận nói lớn.
Đoàng~
Một viên đạn bay sượt qua đầu Huyền Chính Phong khiến cho hắn cảm thấy kinh hãi cực điểm.
“Chủ quân hỏi ngươi cái gì thì ngươi trả lời cái đó và tất nhiên là chủ ý cả thái độ của ngươi nữa”.
Viên đạn mới bay ra vừa rồi là của tên đội trưởng bắn ra từ súng của mình như một lời cảnh cáo cho Huyền Chính Phong.
“Ta,…ta không biết, nếu như là vậy ta có lẽ sẽ không nhận đứa trẻ đó và cho nó một số tiền để sống đến hết đời”.
“Dẫu sao cũng chỉ là con hoang mà thôi, Huyền gia danh vọng không thể bị nó làm cho ảnh hưởng được”.
Huyền Chính Phong thành thật nói ra những suy nghĩ của mình mà không để ý tới Ninh Vương hàm răng đã nghiến chặt, cái trán đã có chút gân xanh.
Hắn thật sự không thể nào tin được rằng đây lại chính là cha ruột của mình a.
Người này vậy mà không những không biết tới sự tồn tại của hắn, hơn nữa còn sẽ không tiếp nhận hắn chỉ vì để bảo vệ danh dự của gia tộc, của một vị gia chủ uy quyền.
“Hah, tốt…rất tốt a, 2 người các ngươi mang hắn qua đây cho ta”.
Ninh Vương thanh âm băng lãnh, trầm thấp tới cực điểm mà ra lệnh cho hai tên thuộc hạ đang đứng ở phía sau, áp giải Huyền Chính Phong tới trước mặt hắn.
Đứng ở bên cạnh Ninh Vương, Huyền Thu Phương lúc này cũng không khỏi lo lắng khi thấy nam nhân gương mặt đã có chút vặn vẹo vì căm phẫn.
Quả thực lời mà Huyền Chính Phong vừa rồi mới nói ra cũng đủ để khiến hắn cảm thấy phẫn nộ a.
Cha ruột thì không biết tới sự tồn tại của mình, mẹ ruột thì chẳng rõ tung tích.
Bây giờ tìm tới cửa thì lại bị cha ruột hắt cho một gáo nước lạnh vào mặt.
Thì thử hỏi hắn có thể không tức giận sao?
Bị áp giải qua Huyền Chính Phong bị hai tên thuộc hạ ghì thân thể quỳ xuống ở trước mặt Ninh Vương.
“Hừ, các ngươi muốn làm gì?”.
Hắn cố gắng dãy dụa một chút để thoát ra nhưng không thể, hai người đang chế trụ hắn cũng đồng dạng đều là Võ Sư cấp bậc.
Hơn nữa thể chất còn muốn so với hắn mạnh không ít lần a.
“Cha à, ngươi không biết ta cũng được, nhưng không nhận đứa con trai này khiến cho ta buồn lắm đó ngươi có biết không?”.
Ninh Vương đặt tay lên vai của Huyền Chính Phong đang quỳ ở trước mặt sau đó ghé vào tai hắn mà phát ra âm thanh có chút không vui.
Lời nói của hắn mặc dù không quá lớn nhưng cũng đủ để cho toàn trường đang yên tĩnh đủ để nghe thấy những gì mà hắn vừa nói ra.
“Cái gì? Lời hắn vừa nói là sự thật sao?”.
“Hắn vậy mà lại chính là cái kia con riêng ở bên ngoài trong lời nói trước đó sao?”.
“Và quan trọng nhất vậy mà hắn lại bị Huyền Chính Phong ngay trước mặt không biết bao nhiêu người nói rằng sẽ không nhận hắn trở về…”
Toàn trường trong lòng mộng bức, không ngừng tự hỏi chính bản thân mình còn ánh mắt thì xem xét biểu cảm của người khác.
Vẫn không một ai chỉ vì chuyện này mà dám mở miệng ra bàn tán cả.
Lập tức sẽ bị bắn chết a.
Và người cảm thấy mộng bức nhất chính là Huyền Chính Phong cùng toàn thể Huyền gia tộc nhân ngay lúc này.
Không một người nào có thể tin tưởng vào tai mình đối với những lời nói vừa nghe được từ trong miệng của Ninh Vương.
“Cái…cái gì? Ngươi đừng nói láo, ta không có nữ nhân ở bên ngoài thì làm sao có con riêng là ngươi được”.
Huyền Chính Phong cảm xúc có chút chập chùng, tuy nhiên hắn vẫn khẳng định chắc nịch rằng bản thân không hề có con riêng ở bên ngoài.
“Không cần phải tranh cãi, xem xét ký ức của ngươi là biết”.
Ninh Vương cũng không có muốn tranh cãi với Huyền Chính Phong chuyện này làm gì cả.
Nhận cũng được, không nhận cũng được, phụ mẫu không có cũng không quan trọng nữa.
Hắn chỉ muốn biết tại sao bản thân lại bị bỏ rơi ở trước cửa của Trần gia phu thê mà thôi.
Hắn ngón trỏ của tay phải lập tức biến đổi thành 3 mũi kim tiêm khá lớn, vô cùng sắc nhọn mà trực tiếp đâm xuyên qua một bên thái dương của Huyền Chính Phong rồi cắm chặt vào bộ não.
Rất nhanh chóng, chỉ trong giây lát vô số hình