Tứ chi bị cắt đứt một cách vô cùng tàn nhẫn, đầu bị nắm chặt trong tay bởi Tử Đằng giống như một con chó chết.
Diệp Thần gương mặt ngơ ngác, sâu bên trong ánh mắt là sự khiếp hãi, không thể tin được vào những gì mà bản thân vừa mới chứng kiến.
Bài tẩy giữ mạng của bản thân đều đã bị Diệp Thần hắn dùng hết từ trước đó, ấy vậy mà một chút khó khăn hay tổn thất cũng không thể gây ra cho Ninh Vương.
Hiện tại con tàu bay thứ hai mang thêm nhiều thành viên chủ chốt trong đội vệ quân mạnh nhất của hắn cùng với rất nhiều loại vũ khí mạnh mẽ và những con bài tẩy khác tới viện trợ.
Thế nhưng là nó cứ như vậy thì liền bị phá hủy bởi chính con tàu đồng minh rồi.
Toàn bộ những thứ bên trong con tàu theo một đòn công kích vừa rồi đều đã bị hủy diệt đến nỗi tro cũng chẳng còn.
Diệp Thần hiện tại cảm thấy vô cùng bất lực khi mọi sự chống trả, đối đầu của bản thân khi nhắm tới Ninh Vương đều vô dụng.
Hắn gần như là đã rơi vào triệt để tuyệt vọng rồi, Diệp Thần bây giờ đã không còn khả năng chống trả nữa.
Những phát minh cùng chế tạo của hắn mấy năm qua phần lớn là dùng để gia tăng kinh tế và củng cố quyền lực dành cho Diệp gia.
Vì phần lớn thời gian hắn dành ra là để hoàn thiện trí tuệ nhân tạo Apex của mình và cùng nó tạo ra những thứ mà vừa rồi mới bị Ninh Vương tiêu diệt hoàn toàn.
Có chăng còn lại thì đều cũng chỉ là những thứ không đáng nói hoặc cũng là những thứ bán thành phẩm cùng với chưa hoàn thiện.
Phải biết nước Việt là quốc gia quản chế vô cùng chặt chẽ đối với những thứ liên quan tới vũ khí và quân sự.
Không phải hắn không thể chế tạo ra những loại vũ khí với sức công phá mạnh mẽ hơn hay công kích mang tính hủy diệt như đầu đạn hạt nhân.
Đơn giản là vì hắn không đào đâu ra được những loại tài nguyên, vật liệu chính để chế tạo ra chúng nó.
Và nếu như cố gắng thông qua một con đường bí mật nào đó để mua được những thứ vật liệu đó thì một khi bị phát hiện thì 10 cái Diệp gia cũng không thể cứu được hắn.
Hơn nữa cho dù có chế tạo thành công rồi sao nữa?
Diệp Thần cũng không có khả năng sử dụng loại vũ khí này để rồi tạo ra một cuộc chiến tranh hạt nhân với quy mô thế giới a.
Việc Diệp Thần hắn có thể tạo ra những thứ công nghệ như tàu bay, trọng giáp, nanobot! như trước đó đã có thể xem như là cực kỳ tài giỏi rồi.
Chỉ là bây giờ hắn không biết bản thân tiếp theo sẽ bị Ninh Vương xử lý như thế nào.
Diệp Thần đã thực sự bất lực rồi, những sự chống trả cuối cùng và mạnh nhất đều đã được hắn mang ra.
Tuy nhiên ở trước mặt thiếu niên trẻ tuổi kia thì chúng nó chẳng khác nào đám cặn bã tiện tay liền diệt sạch cả.
Diệp Thần ánh mắt chầm chậm mà liếc nhìn về phía Ninh Vương đang đứng, phía sau hắn là tam nữ tuyệt sắc, gương mặt các nàng tràn ngập sự sùng bái đối với nam nhân của mình trước một màn vừa rồi hắn gây nên.
Tuy cảm thấy vô cùng đố kỵ và ghen ghét, nhưng Diệp Thần ở thời khắc này biết mình có cảm thấy thế nào thì cũng vô dụng cả.
Điều quan trọng nhất bây giờ đối với hắn là tìm cách giữ mạng a.
Mà cách duy nhất có thể giúp hắn giữ mạng ở thời điểm hiện tại hoặc là tiếp tục đưa ra tín hiệu cầu cứu tới Apex, chờ nó tiếp tục gửi viện trợ tới với hy vọng nhỏ nhoi có thể giúp hắn trốn thoát.
Thứ 2 chính là cái mà hắn cảm thấy nhục nhã và không muốn làm nhất chính là mở miệng cầu xin Ninh Vương tha mạng, hướng hắn quy hàng mà phục vụ dưới trướng.
Rồi sau đó lại tìm cách lật lại tình thế, dành lại những gì đã mất về tay bản thân a.
Chỉ là Ninh Vương sẽ dễ dàng tha mạng cho hắn như vậy sao?
Diệp Thần không nghĩ như vậy nhưng hắn thực sự cũng không muốn chết một cách như thế này.
Hắn đã có cơ hội được làm lại ở kiếp này vì thế cho dù có phải trả giá lớn như thế nào hắn cũng phải sống.
Ít nhất là khi bản thân còn chưa bị ép tới mức chân tường.
Nhận thấy ánh mắt của Diệp Thần đang hướng về phía mình, Ninh Vương không khỏi nhếch miệng cười một tiếng sau đó chầm chậm đi tới trước mặt hắn.
“Diệp đại thiếu, mày có nghĩ là bản thân mình vậy mà cũng có một ngày này không?”.
“Bất quá mày yên tâm đi, trước đó tao cũng đã nói qua rồi, mày sẽ không có khả năng dễ dàng chết như vậy đâu”
Ninh Vương vỗ vỗ gương mặt của Diệp Thần, giọng điệu tràn ngập sự mỉa mai khinh bỉ mà nhìn xuống phía đối phương đang bị thuộc hạ cầm nắm trong tay.
Phịch một tiếng.
Ngón trỏ trên bàn tay phải của Ninh Vương bỗng chốc biến dài ra thành một sợi liên kết màu đỏ, đỉnh lấy một đầu mũi kim khá lớn mà cắm thẳng vào cổ Diệp Thần.
“Arg!”.
Đau đớn khiến Diệp Thần phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Từ trong lòng bàn tay Ninh Vương, một con Sát Cơ Vỹ di chuyển thông qua đầu mũi kim kia mà xâm nhập vào trong thân thể Diệp Thần.
Nó bắt đầu tàn phá nốt chỗ nanobot còn lại bên trong cơ thể trong khi hắn không hề hay biết một cách cực kỳ nhanh chóng.
Đồng thời nó cũng dựa theo con đường liên thông tới đầu não của Diệp Thần mà chiếm giữ gần toàn bộ hệ thần kinh của hắn, khiến ý thức của hắn bị nhốt ở bên trong chính cơ thể của mình.
Diệp Thần cũng nhanh chóng nhận ra được điều gì đó sai sai từ sau lúc Ninh Vương cắm mũi kim tiêm kia vào cổ mình.
Nhưng khi hắn định mở miệng phát ra âm thanh mà hương Ninh Vương nói điều gì đó thì cũng là lúc hắn cảm thấy cơ thể mất đi sự khống chế của chính mình.
Cổ hắn bắt đầu vô lực mà gục xuống dưới nhưng, khả năng nhận biết môi trường xung quanh như thị giác, thính giác, cùng khứu giác là vẫn còn.
Chỉ có vị giác cùng xúc giác của hắn đã biến mất hoàn toàn, điều này khiến cho Diệp Thần rơi vào hoảng hốt cùng sợ hãi thế nhưng là hắn cơ thể đã trở nên vô dụng a.
Ninh Vương quyết định làm như vậy là để khống chế Diệp Thần, giữ cho hắn tỉnh táo trong mọi trường hợp và không có khả năng tự sát dù thế nào đi chăng nữa.
Vì cho dù có cắt lưỡi của Diệp Thần đi chăng nữa thì Ninh Vương cũng không biết tên này còn có con bài nào giúp bản thân hắn ra đi thanh thản hay không.
Ví dụ như là chất độc trong người chẳng hạn? Hay là hắn có thể cắt sóng não của mình khiến bản